Tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh biến mất, ấm đun nước cũng yên tĩnh lại.
Xem ra có lẽ đứa trẻ đó chính là đứa con mất tích của người mẹ.
Thật là đáng thương mà…
Mẹ con chia lìa.
Trưởng tàu Vương Hiên… Người mẹ nói “Ông ta mà xứng đáng được gọi là trưởng tàu!”, điều thứ nhất của đi tàu cần biết chính là “Chuyến tàu D4444 không có trưởng tàu”.
Rất có khả năng Vương Hiên không phải là trưởng tàu.
Thế ông ta là ai? Tại sao có thể mạo danh trưởng tàu?
Khoảng thời gian tiếp theo, Ngân Tô không gặp phải chuyện gì kì quái nữa, nằm yên trên ghế nghỉ ngơi.
Trong toa tàu tối tăm chỉ còn lại tiếng tàu chạy ầm ầm.
Dường như cô gái nằm trên ghế đã ngủ say, nắp ấm đun nước trên bàn lặng lẽ nhô lên, thứ bên trong còn chưa kịp thoát ra ngoài thì đã bị một sức mạnh đè trở về.
Sột soạt sột soạt…
Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang di chuyển.
Cánh cửa chìm vào trong bóng tối không tiếng động mở ra.
Bóng đen dày đặc từ ngoài cửa bước vào trong toa tàu, bọn chúng im hơi lặng tiếng di chuyển về một hướng nào đó.
Khi bóng đen đầu tiên đến gần cô gái nằm trên ghế, bóng đen quan sát một lát, sau đó giơ tay muốn bóp cổ cô gái.
Động tác của bóng đen nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, chỉ thiếu một chút là có thể bóp lấy cô…
Nhưng một giây sau, bóng đen chỉ cảm thấy cổ bị thắt chặt, một sức mạnh nâng cổ cậu ta lên, chân rời khỏi mặt đất, cảm giác mất trọng lực và nghẹt thở đồng thời ập đến.
Tóc gần như hòa vào bóng tối, không biết từ lúc nào đã rủ xuống bên cạnh những bóng đen kia.
Khi bóng đen đầu tiên bị treo lên trần, chúng nó đồng thời hành động, quấn lấy tứ chi bóng đen, kéo lên trần.
Bóng đen phát ra tiếng kêu ngắn ngủi.
Sự yên tĩnh trong toa tàu bị phá tan.
Cô gái nằm trên ghế mở mắt nhìn một cái, rất nhanh lại nhắm mắt, còn xoay người, đối mặt với cửa sổ tàu, nhìn cũng không thèm nhìn thêm một cái.
Nửa đêm còn không ngủ, đây là kết cục của việc chạy lung tung sang toa tàu của người khác.
…
…
Ngày thứ hai Ngân Tô mới biết người bị quái vật đánh úp tối qua, toa phía trước chỉ có cô và cô gái áo choàng đen ở toa 03.
Quái vật trực tiếp không đếm xỉa đến Cát Sơn cùng toa, chỉ tấn công cô gái áo choàng đen.
Cô và cô gái áo choàng đen có điểm gì chung?
Tại sao lại khiến quái vật thích vậy?
Ngân Tô suy nghĩ một lát, đại khái đoán được là tại sao.
Nội tạng.
Cô chưa từng dùng nội tạng để giao dịch bất cứ thứ gì nên nội tạng của cô hoàn chỉnh.
Chắc là cô gái áo choàng đen cũng chưa từng.
Lúc mua vé tàu cô ấy dùng xu cấm kỵ của mình, chắc hẳn trên người cô ấy vẫn còn xu cấm kỵ nên chắc chắn cô ấy cũng dùng xu cấm kỵ mua đồ ở toa ăn.
Còn về quy tắc…
Từ sự miêu tả của Cát Sơn cùng toa, đối với cô ấy mà nói, những quy tắc đó không hề khó, cô ấy không thể gặp rủi ro ở phương diện này.
Nên điểm chung của bọn họ hẳn là nội tạng hoàn chỉnh.
Người chơi nội tạng không hoàn chỉnh sẽ không bị quái vật đánh úp vào ban đêm…
Nói như vậy, phó bản này thiết kế nhiều hạng mục làm mất nội tạng như thế là muốn tốt cho người chơi?
Trò chơi mà tốt bụng như vậy sao?
…
…
“Tối qua bọn họ không có ai bị quái vật tấn công.”
Ân tiên sinh đi từ toa phía sau tới, nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt vẫn không tốt cho lắm.
Thấy Ngân Tô ở trong toa, còn gật đầu ra hiệu với cô, sau đó nói những thông tin khác anh ta nghe ngóng được:
“Còn có Nhạc Bình chết rồi, kiểu chết giống với Vu Khiết, bị lột da, nội tạng biến mất không thấy đâu.”
Nhạc Bình được phát hiện ở nhà vệ sinh giữa toa 08 và 09.
Anh chàng lạnh lùng ở toa 09 nói tối qua anh ta chỉ nghe thấy tiếng gõ, nhưng anh ta không để ý đến, về sau cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa.
Anh ta hoàn toàn không biết Nhạc Bình chết ở đó.
Ngân Tô nhớ lại hai thứ kia tối qua, chắc hẳn có một cái chính là Nhạc Bình…
Sắc mặt Thịnh Ánh Thu rất kém: “Tối qua… Tôi suýt nữa thì cũng đi xem rồi.”
Nếu cô ta đi xem thì có phải bây giờ cũng giống như Nhạc Bình, trở thành một thi thể bị lột da, móc hết nội tạng hay không.
Buổi tối mọi người đều bị ngăn cách, chỉ có thể dựa vào bản thân, ai cũng không giúp được ai.
Ân tiên sinh chỉ có thể an ủi Thịnh Ánh Thu hai câu, sau đó anh ta nhìn xung quanh: “Cát Sơn đâu?”
Cát Sơn?
Lúc Ngân Tô qua đây thì đã không thấy Cát Sơn.
Lúc đó Ân tiên sinh không ở đây, đi toa phía sau tìm những người khác, cô còn tưởng là Cát Sơn đi cùng Ân tiên sinh rồi.
“Cát Sơn…” Thịnh Ánh Thu sững sờ nhìn Ân tiên sinh: “Không phải anh ta đi theo sau với anh sao?”
“Đâu có đâu.”
“Tôi nhìn thấy anh ta đi theo sau anh mà.” Thịnh Ánh Thu rất chắc chắn Cát Sơn đi theo sau Ân tiên sinh.
Vì lúc trước đi toa phía sau đều là Ân tiên sinh và Cát Sơn đi cùng nhau.
Thịnh Ánh Thu nhìn thấy Cát Sơn đi sau lưng Ân tiên sinh, cô ta cũng không cảm thấy kì quái.
“Anh ta không đi cùng tôi qua đó…” Ân tiên sinh nhìn lối đi: “Lúc trở về cũng không đụng mặt anh ta.”
Cát Sơn đi đâu rồi?
Ân tiên sinh: “Có phải vào nhà vệ sinh rồi không?”
Thịnh Ánh Thu tính toán thời gian: “Thời gian lâu như vậy, cho dù vào nhà vệ sinh thì cũng phải đi ra rồi… Sẽ không xảy ra chuyện rồi chứ?”
“Đi xem thử đi.” Ngân Tô nói xong liền đi về hướng nhà vệ sinh.
Ân tiên sinh: “…”
Thịnh Ánh Thu: “…”
Hai người vội vàng đi theo.
Ngân Tô đi tới bên ngoài nhà vệ sinh, cửa đang đóng, cô gõ gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại.
Ngân Tô thử đẩy cửa, không khóa.
Ngân Tô ló đầu vào trong nhìn một cái: “Không có ai.”
Đây là toa 03, còn có toa 04… Có lẽ là ở trong nhà vệ sinh toa 04?
Mấy người lại đi tới nhà vệ sinh toa 04.
Bên trong có người…
Nhưng không phải Cát Sơn.
Cô gái áo choàng đen đứng trong nhà vệ sinh, đúng lúc đụng mặt với Ngân Tô đang mở cửa.
Ba người chen chúc ở cửa nhà vệ sinh, cái mũ đen sì của cô gái áo choàng đen đối mặt với bọn họ, dường như có thể nhìn ra một chút nghi hoặc của cô ấy.
Cô gái áo choàng đen: “Mọi người muốn đi vệ sinh cùng nhau?”
“…”
Cũng không hẳn.
Ân tiên sinh lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô có nhìn thấy Cát Sơn không?”
Cô gái áo choàng đen đi ra khỏi nhà vệ sinh, áo choàng phía trước của cô ấy hơi nhô ra, đây hẳn là ngón tay của cô ấy… Hướng được chỉ là toa ăn.
Đi toa ăn rồi?
Sao lại thế?
Ân tiên sinh cũng rất chắc chắn, lúc anh ta đi qua thì không nhìn thấy ai…
Đợi đã!
Liệu có phải Cát Sơn ở trong nhà vệ sinh lúc anh ta đi qua, đợi anh ta đi qua rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh hay không.
Nếu cô gái áo choàng đen vào nhà vệ sinh sau Cát Sơn thì cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy biết Cát Sơn đi đâu.
Ân tiên sinh và Thịnh Ánh Thu nhìn nhau một cái, bước nhanh về phía toa ăn.
Trong toa ăn.
Cát Sơn đứng trước quầy giao dịch xem thực đơn, nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn anh ta, sự tham lam và mong chờ trong ánh mắt khiến nụ cười của cô ta trông vô cùng quái dị.
Ân tiên sinh và Thịnh Ánh Thu xông lên, mỗi người khiêng một cánh tay, trực tiếp kéo Cát Sơn từ trước quầy đi.
Chỉ cần chưa gọi món thì có thể rời khỏi toa ăn.
Cát Sơn bị khiêng ra khỏi toa ăn, kéo vào trong toa 04.
“Ân tiên sinh?” Cát Sơn bị đè lên ghế, vẻ mặt anh ta nghi hoặc: “Mọi người đang làm gì thế?”
Thịnh Ánh Thu: “Chúng tôi làm cái gì? Là anh đang làm cái gì ý?! Vừa nãy anh muốn gọi món ở toa ăn anh đấy biết không?”