Anh ta không có chút ấn tượng nào về việc này, thậm chí anh ta còn không có ấn tượng về việc mình đã đi vào toa ăn.
Là quy tắc đó…
Cát Sơn vuốt mặt một cái, nghĩ lại còn thấy sợ: “Cảm… Cảm ơn!”
Nếu không phải bọn họ kéo mình về thì nói không chừng bây giờ anh ta đã gọi món…
Ân tiên sinh: “E rằng quy tắc “Hãy nhớ kỹ bạn là ai” không chỉ đơn giản là mất trí nhớ như chúng ta đã nghĩ, còn có khả năng sẽ làm ra một số hành vi không bình thường, đây không phải là việc dựa vào kí ức nhắc nhở là có thể tránh khỏi. Trừ khi buộc phải tách ra, tốt nhất về sau chúng ta cùng nhau hành động, như vậy có thể giám sát lẫn nhau.”
Nơi buộc phải tách ra…
Thì cũng không còn cách nào.
Chỉ có thể xem vận may của mỗi người.
Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn đều không có ý kiến.
Ân tiên sinh còn hỏi tượng trưng Ngân Tô và cô gái áo choàng đen, dù sao suy nghĩ của đại lão không dễ đoán, lỡ như đại lão cảm thấy họ không hỏi chính là không tôn trọng bọn họ thì sao?
Đương nhiên Ngân Tô sẽ không đồng ý, khéo léo từ chối lời mời của Ân tiên sinh.
Cô gái áo choàng đen cũng tuyệt tình lắc đầu, tỏ ý mình không ở cùng bọn họ.
Tàu sắp vào ga, Ngân Tô không tiếp tục ở lại đây.
…
…
【Hành khách cần biết】
1. Nếu hành khách ở “Trạm Dãy Núi Ma Quỷ” đòi chơi trò chơi với bạn thì hãy từ chối họ!
2. Trưởng tàu ghét đồ vật màu xanh lơ, đừng để trưởng tàu phát hiện bạn mang theo đồ vật màu xanh lơ.
Người chơi đã có kinh nghiệm về màu sắc vật phẩm, có thì vứt, không có thì nghĩ cách lấy từ quái vật mới lên tàu.
Nhưng quy tắc chơi trò chơi với hành khách ở trạm Dãy Núi Ma Quỷ…
Sự thật chứng minh, từ chối hành khách ở trạm Dãy Núi Ma Quỷ sẽ chỉ chọc tức quái vật, quái vật sẽ tấn công người chơi năm phút.
Năm phút trôi qua, quái vật sẽ khôi phục bình thường.
Nhưng đồng ý chơi trò chơi với quái vật sẽ là kết quả gì, người chơi không dám tùy tiện thử nghiệm.
Từ chối quái vật thì chỉ cần cắn răng kiên trì năm phút là an toàn rồi. Đồng ý chơi trò chơi lại không biết là quy tắc trò chơi gì đang đợi mình.
Lỡ như trò chơi lần này không phải trò chơi nhỏ lần trước nữa, nếu thua không phải chỉ bị lấy đi nội tạng mà là so xem đầu ai có thể cắt đứt thì sao?
Với sự thận trọng, trạm Dãy Núi Ma Quỷ không ai tử vong.
…
…
【Hành khách cần biết】
1. Hãy chủ động nói chuyện với người cá và mắng chửi họ.
2. Trưởng tàu thích đồ vật màu đen, vì vậy hãy nhớ mang theo những đồ vật màu đen.
Trạm Nhân Ngư không ai tử vong.
…
…
【Hành khách cần biết】
1. Hãy chủ động tiếp xúc với hành khách tại “Trạm Núi Tứ Quý”.
2. Trưởng tàu thích đồ vật màu cam, vì vậy hãy nhớ mang theo những đồ vật màu cam.
Trạm Núi Tứ Quý không ai tử vong.
…
…
Tuy trạm Nhân Ngư và trạm Núi Tứ Quý không có người chơi tử vong nhưng đều xuất hiện việc có người đột nhiên rời đi, đứng ngây người ở chỗ nào đó hoặc là đang làm những chuyện nguy hiểm.
Cho dù bọn họ giám sát lẫn nhau thì cũng không thể tránh khỏi tình trạng này.
Vì mỗi lần tàu đến trạm, người chơi buộc phải ở trong toa của mình.
Trạm Bốn Mươi Bốn trong thông báo vẫn là “trạm cuối cùng”, yêu cầu tất cả hành khách xuống tàu.
Người chơi đã lợi dụng quy tắc để giết một ít quái vật, nhóm quái vật đầu tiên lên tàu còn chưa chết, cũng vì lấy được nội tạng, có một số đã xuống tàu, bởi vậy trước mắt số lượng quái vật trên tàu không tính là nhiều.
Thời gian từ “trạm cuối cùng” đến “trạm khởi đầu” vẫn là chế độ đuổi giết của quái vật.
Người chơi buộc phải dựa vào bản thân để chống đỡ qua khoảng thời gian này.
…
…
Ngân Tô nhìn ngoài cửa sổ xuất hiện ba chữ “Trạm Tâm Thần” lần nữa, lần này hành khách lên tàu đã tăng lên 13 người.
Nhiều hành khách như vậy, nếu không phải cô siêng năng dọn dẹp thì đoán chừng bây giờ trong toa tàu đã “quái đầy thành họa”, xuất hiện tình trạng giờ cao điểm “quái chen quái đi làm” rồi.
Ngân Tô sang toa sát vách xem thử.
Tuy ba người Ân tiên sinh, Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn nhếch nhác nhưng vẫn còn hơi thở, trông vẫn có thể chống đỡ được.
Ngân Tô xác định bọn họ vẫn còn sống, trở về toa của mình.
Thời gian tàu dừng ở sân ga giảm còn bốn phút.
Vòng tuần hoàn thứ hai, thời gian dừng ở sân ga vẫn luôn là năm phút.
Nếu tính theo việc mỗi vòng giảm bớt một phút thì bọn họ vẫn còn thời gian. Chỉ sợ trò chơi không dựa theo quy luật này để giảm thời gian…
Hành khách quái vật lên tàu chỉ có số ít là có manh mối.
Mục đích của hành khách quái vật cũng không phải là cung cấp manh mối cho người chơi.
Sự tồn tại của chúng nó chỉ để giết chết người chơi.
Khi khắp nơi trong tàu đều là hành khách quái vật, chúng nó cần lấy được nội tạng của người chơi mới có thể xuống tàu…
Cho dù nội tạng của mỗi người chơi rất nhiều nhưng cũng không đủ chia cho nhiều quái vật như vậy.
Người chơi mất đi một hai nội tạng sẽ không chết, nhưng nếu cuối cùng mất đi tất cả nội tạng quan trọng thì sao?
Người chơi phải ứng phó với hành khách quái vật, tất nhiên không thể yên tâm đi tìm manh mối xuống tàu.
Sau đó hành khách quái vật lên tàu tiếp tục gia tăng…
Đây chính là một vòng tuần hoàn chết chóc.
Ngân Tô cảm thấy manh mối xuống tàu hẳn là ở trong khoảng bảy tiếng ban đêm.
Nhưng ban đêm cửa tàu đóng, nếu người chơi phát hiện cửa mở thì đã cách cái chết không còn xa…
Dường như cho dù làm thế nào thì cũng chỉ là một con đường chết.
…
…
Chuyến tàu xuất phát lần nữa.
Người soát vé ở trạm Tâm Thần vẫn là nhân viên đồng phục màu xanh da trời, sau khi soát vé xong, cô gái áo choàng đen đột nhiên xuất hiện ở toa 01.
“Tôi có một manh mối.” Cô gái áo choàng đen không hàn huyên, vào thẳng chủ đề chính: “Trao đổi không?”
Ngân Tô: “Có thể.”
Cô gái áo choàng đen: “Trưởng tàu Vương Hiên có một người vợ…”
Vương Hiên không phải trưởng tàu của chuyến tàu D4444 mà chỉ là một nhân viên bình thường, năng lực làm việc tầm thường nhưng vẫn luôn muốn làm trưởng tàu.
Mà vợ ông ta tên Tần Tình, là đồng nghiệp của Vương Hiên.
Hai người quen biết, thân thuộc và kết giao trong khi làm việc.
Trong thời gian hai người kết giao, tình cảm cũng coi như là ổn định.
Nhưng có lẽ do quá ổn định, đã không còn cảm giác mới mẻ của thời kỳ mặn nồng, Vương Hiên có chút không an phận, bắt đầu trêu chọc cô gái mới đến.
Sau khi bị Tần Tình phát hiện manh mối này, hai người cãi nhau một trận, Vương Hiên xin lỗi nhận sai, nhận được sự tha thứ của Tần Tình.
Thế là chuyện hai người bàn về việc dựng vợ gả chồng cũng được nêu trên lịch trình.
Sau khi hai người kết hôn, Tần Tình rất nhanh đã mang thai, vì cơ thể cô ta hơi yếu, phản ứng mang thai quá lớn, không tiện làm việc trên tàu nên chuyển sang vị trí công tác khác.
Hôm sinh nhật Vương Hiên, để tạo bất ngờ cho ông ta, Tần Tình cố ý nghe ngóng chuyến tàu của Vương Hiên từ đồng nghiệp trước kia, cố ý mua vé tàu của chuyến ông ta làm việc.
Nhưng không ngờ, bất ngờ này lại biến thành khiếp sợ.
Vì phía trước tàu có sạt lở, đường sắt bị phá nên chuyến tàu bị buộc phải dừng lại.
Mới đầu trong tàu còn duy trì ổn định, mọi người đều đang chờ đợi, nhưng rất nhanh hành khách trong tàu phát hiện không có tín hiệu, điện thoại không gọi đi được.
Trước không gần thôn sau không kề tiệm, lại còn là buổi tối mưa rơi, phía quản lý chuyến tàu cũng không đưa ra thông tin chính xác, ngay cả trấn an cũng không, chỉ để bọn họ chờ đợi.
Hành khách bắt đầu sợ hãi, âm thanh càng ngày càng ầm ĩ.
Tần Tình cũng hơi sợ, định đi tìm Vương Hiên trước.
Ai ngờ đúng lúc đụng phải Vương Hiên đang cầm tay một nữ đồng nghiệp, bôi thuốc cho cô ta.
Lúc đó có hành khách đã làm loạn một lần, có lẽ do tâm trạng mọi người đều không tốt, vì mấy câu nói mà nhân viên và hành khách nổi xung đột, trong xung đột tay của nữ đồng nghiệp kia đã bị thương.