Người đời có câu, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nàng yêu Cẩn Hạo nên cũng vô cùng thưởng thức tiểu nha đầu Cẩn Y này, người ngoài nói đứa trẻ này thanh cao ngạo tuyết, trong mắt nàng đứa trẻ này vẫn luôn là một tiểu ma đầu cùng đệ đệ nàng Mặc Hạo gây chuyện khắp nơi trong kinh thành chờ nàng cùng Cẩn Hạo, Cẩn Nghiên đến giải vây mà thôi.
"Cẩn Y, muội xem, muội đã trưởng thành như vậy rồi còn nghịch ngợm vô cùng" Mặc Nhã Tịnh bất lực bỏ cây kéo trên tay xuống bàn, lại vuốt ve Cát Cát đang bị kinh sợ nằm ngoan ngoãn trong lòng Cẩn Y một chút.
"Tẩu, người xem, Cát Cát thật đáng yêu a~" Cẩn Y cưng nựng Cát Cát trong lòng, cảm thán lên một câu.
"Cẩn Y ngốc nhà muội, muội cứ ngốc như vậy bảo Cẩn Hạo sao mà yên lòng được cơ chứ"Mặc Nhã Tịnh mỉm cười, đưa tay vào trong chậu rửa tay một chút, lúc này mới nhẹ nhàng bước vào trong bếp, mang cho Cẩn Y một chum rượu nho nhẹ do chính tay nàng ủ từ trái nho cống phẩm, bỏ lên bếp than nhỏ đun nóng.
Mùi rượu nho đun thoang thoảng thanh mát cả tiểu viện Tịnh Các.
"Thế gian này còn gì tuyệt vời hơn nữa đây"Cẩn Y nhẹ nhàng rót ra một ly rượu nóng, thổi một chút rồi uống vào trong miệng, trời thì lạnh mà rượu lại nóng, uống vào quả thật chính là cực phẩm nhân gian, vị rượu thanh mát một chút không nồng, lại cắn thêm một khối bánh hoa quế, quả thực đây chính là mỹ vị nhân gian mà Cẩn Y nàng luôn theo đuổi.
"Cẩn Y, muội chờ một chút, ta nấu cơm tối cho muội, tối nay Mặc Hàn cũng đến ăn cơm ở chỗ ta" Mặc Nhã Tịnh nói rồi bước vào bên trong nhà, để lại Cẩn Y cùng tiểu Cát Cát ở ngoài sân vui đùa, cảnh tượng thật ấm áp làm sao.
Mặc Nhã Tịnh nàng tuy là tiểu thư thanh môn thế gia, trưởng nữ của nhà họ Mặc, con gái của Mặc thái sư nhưng chung quy vẫn là yêu thích sự tự do trong tâm hồn, yêu thích sự thanh tịnh, yêu thích mọi thứ đều do tự tay mình làm ra.
.