Chị Gái Độc Thân Muốn Yêu Đương Rồi!

Chương 31



Cao Tuấn Lãng chủ động lấy chiếc gối ôm đem từ phòng mình sang chặn ở giữa, lại xích xa ra đến mức gần như rơi khỏi giường mới khiến cô an tâm nằm xuống. Nhưng có đời nào một “con sói” như anh lại chịu nằm yên ngủ chứ. Đợi đến lúc cô ngủ say, anh mới nhẹ nhàng bỏ chiếc gối vướng víu kia ra, bò lại gần cô, một tay đặt ở eo, một tay luồn qua gáy, ôm cô nằm gọn trong lòng, như vậy mới yên tâm ngủ.

Người Mộc Yên Chi rất thơm, là hương thơm dịu nhẹ của nước xả vải, sữa tắm và mái tóc mềm. Cao Tuấn Lãng gục đầu vào hõm vai cô, hít nhẹ một hơi mới nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Anh rất thích cảm giác thư thái này, ôm cô đi ngủ cũng là một loại tận hưởng.

Mộc Yên Chi nằm trong ngực anh, cảm nhận được lồng ngực ấm áp đang phập phồng theo từng nhịp thở, không hiểu sao lại thấy yên bình, từng bước rũ bỏ phòng bị mà mê man đi.

“Cốc, cốc!”

Hai người bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Cao Tuấn Lãng tỉnh lại trước, nhíu mày ngồi dậy ra mở cửa. Mộc Yên Chi còn đang cố mở mắt, đưa tay che ánh nắng đang chiếu rói qua cửa sổ.

Hoàng Trình đứng bên ngoài, đang định gõ thêm vài tiếng nữa thì đã thấy cửa mở. Anh ta đang háo hức, định nói gì đó nhưng đã bị dáng vẻ ngái ngủ của Cao Tuấn Lãng làm cho bất ngờ. Anh mặc áo phông và quần đùi vải hơi nhăn nhúm, mái tóc xù càng làm bật lên cái vẻ biếng nhác đến mức quyến rũ.

- Cậu, sao cậu lại ở trong phòng Yên Chi? Hai người...

Cao Tuấn Lãng ngáp một cái, hỏi lại:

- Anh tìm cô ấy làm gì?

- Cậu tránh ra!

Hoàng Trình đẩy cái tay đang chống ngang cửa của anh, xồng xộc đi vào trong. Lúc anh ta đứng sát giường, thấy quần áo của cô vẫn còn nguyên vẹn thì mới bình tĩnh lại đôi chút, lớn giọng nói với cô gái chưa tỉnh hẳn đang dựa nửa người trên thành đầu giường.

- Yên Chi, sao em lại cho cậu ta ngủ cùng vậy? Cho dù hai người có là người yêu đi nữa thì cũng không nên phóng khoáng như vậy. Lỡ như, lỡ như...cậu ta nảy ra ý đồ xấu với em thì sao?

Mộc Yên Chi vẫn chưa hiểu anh ta đang nói gì, nghiêng đầu hỏi lại:

- Anh xông vào đây làm gì vậy?

Hoàng Trình tức đến nghẹn họng, quay ngoắt lại nhìn Cao Tuấn Lãng. Anh tiến tới gần, vuốt lại mái tóc màu xanh than, thản nhiên nói:

- Người có ý đồ xấu là anh đấy. Ra ngoài!

Hoàng Trình đứng mới tới cằm của Cao Tuấn Lãng, cho nên khi thấy tiến lại gần, cảm giác áp bức ngày càng rõ ràng. Anh ta chỉ tay vào mặt anh, nghiến răng:

- Cậu được lắm!



Anh ta nói xong thì tự biết thân, biết phận mà ra ngoài. Cao Tuấn Lãng ngồi xuống giường, xoa xoa đầu cô, giọng nhẹ nhàng:

- Chị còn chưa tỉnh à? Mau dậy làm việc thôi!

Mộc Yên Chi đánh tay anh, lật chăn bước xuống. Dường như nhận ra điều gì đó, cô lại xoay lại, nhíu mày hỏi anh:

- Tối qua cậu không quá phận đấy chứ?

Cao Tuấn Lãng nhún vai, mặt chắc chắn:

- Tôi có thể làm gì chứ? Nói cho chị biết, tôi ngủ ngoan lắm đấy.

Cô lườm anh một cái, rồi cũng không nghi ngờ gì mà đi vào phòng tắm. Cao Tuấn Lãng cười, lẩm bẩm trong miệng:

- Nếu không phải tôi thích chị thì chắc cái mạng nhỏ cũng không còn rồi.

Anh về phòng tự thay đồ, vệ sinh cá nhân một lúc rồi lại sang chỗ cô. Mộc Yên Chi lấy trong vali ra hai cái bánh, đưa cho anh một cái rồi nói:

- Ăn đi, chút nữa pha ngũ cốc uống.

Cao Tuấn Lãng nhận lấy, cong môi cười.

- Chị đang chăm em bé đấy à?

Cô mở túi bánh, cắn nhanh một miếng rồi đáp lại:

- Dù sao thì cậu vẫn còn nhỏ.

Anh dường như không chấp nhận được cái chữ “nhỏ” của cô, tiến tới gần sát, cúi người thì thầm:

- Tôi không nhỏ, chị muốn thử không?

Cao Tuấn Lãng nói hết câu còn cố ý thổi nhẹ luồng hơi vào tai cô, khiến Mộc Yên Chi nổi hết da gà, vội đẩy anh ra, mắng:

- Này, cậu làm gì nữa vậy? Mới sáng sớm đấy.

- Vậy được, tôi đợi đến tối.



Anh nhún vai, điệu cười không đứng đắn.

Khỏi phải nói đến Hoàng Trình, từ lúc anh ta xuống lầu đến bây giờ, không ai dám lại gần. Bác sĩ Hoàng ân cần, dịu dàng thường thấy đang nổi nóng, cái ly cà phê anh ta đang cầm trong tay sắp vỡ vụn rồi. Mấy cô y tá muốn tới hỏi vài chuyện công việc, rốt cuộc vì sợ hãi mà đi tìm người khác.

Mộc Yên Chi không quan tâm, mặc kệ anh ta cứ luôn nhìn cô và Cao Tuấn Lãng. Cứ thế trôi qua hơn sáu ngày.

Hôm nay vừa tròn hai tuần đoàn bác sĩ tới đây. Đa số bệnh của người dân ở đây đều xuất phát từ nguồn nước bẩn. Hôm nay cô cùng vài người đi tìm cách khắc phục, Cao Tuấn Lãng cũng đi theo. Anh đứng từ xa nhìn, đến cuối giờ mới nói một câu:

- Về thành phố, tôi sẽ tài trợ cho chỗ này hai máy lọc nước dưới danh nghĩa của bệnh viện.

Mấy người trong đoàn bác sĩ tròn mắt, quay lại nhìn anh. Chỉ có Mộc Yên Chi vẫn đang hỏi thăm một cụ bà gần đó.

Lúc bọn họ quay về nhà nghỉ, một bác sĩ nam trẻ tuổi lên tiếng:

- Tôi nghe nói tối nay có lễ hội gì lớn lắm đấy. Từ hôm qua đã thấy họ trang trí rồi.

- Phải rồi đấy, mấy cái cờ nhiều màu cắm đầy ở quanh nhà nghỉ kìa.

Cao Tuấn Lãng nghe ngóng một hồi lại nhìn cô, Mộc Yên Chi không có vẻ gì hứng thú với lễ hội kia, chỉ chăm chú đọc tài liệu. Anh thúc nhẹ vào cánh tay cô, lơ đễnh nói:

- Tối nay có lễ hội, chị không định tham gia à?

Lúc này cô mới ngẩng lên, ngơ ngác hỏi:

- Hả? Lễ hội gì cơ?

Cô thực tập sinh bên cạnh nhanh nhảu lên tiếng:

- Là lễ hội của người dân trong thị trấn đấy chị. Tối nay sẽ tổ chức, chị tham gia cho vui.

- Mọi người cứ chơi đi.

- Thế chị không tham gia à? Ở phòng làm gì, chán lắm.

Cô chỉ cười cho qua. Mộc Yên Chi không hẳn không thích lễ hội, có điều mấy chốn ồn ào không thích hợp với cô cho lắm. Dù sao cô vẫn muốn tận hưởng không gian riêng hơn. Cao Tuấn Lãng nhìn theo cô, im lặng không nói gì.