Chàng trai chạy với tốc độ chậm rãi, gương mặt anh vẫn đầy sự kiêu ngạo:
" Nhà cậu ở đâu?".
Tô Gia Hân đắn đo một hồi, cảm thấy vẫn không cần phải cho anh biết, nhỏ giọng:
" Nhà tôi vẫn còn bề bộn lắm, đừng đến thì hơn".
Anh không làm khó cô, chỉ cau mày liếc một cái:
" Được".
Chiếc xe chạy thẳng, con đường có chút quen thuộc, Tô Gia Hân có chút khẩn trương.
Cô không ngờ lại đến nhà của anh thêm lần nữa, cúi đầu.
Vương Nhất Hạo bước ra ngoài rồi mở cửa xe giúp cô, hai người nhanh chóng đi vào thang máy.
Ngồi trong phòng khách, cô có hơi khúm núm, bàn tay nhỏ xinh đặt ở trên đầu gối, cúi đầu không mở miệng.
Chàng trai đi vào trong bếp, pha một ấm trà hoa rồi đem ra ngoài, rót một cốc cho cô, Gia Hân ngượng ngùng nhận lấy:
" Cảm ơn".
Anh không nói gì, nhìn cô một cái rồi ngồi phía đối diện.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, nhiệt độ phòng được chỉnh xuống mức thấp nhất khiến cho Tô Gia Hân sởn gai ốc.
Lúc làm nhân viên ở một quán cafe kinh dị cũng không đến mức khiến cô căng thẳng thế này, anh định đông cô thành đá rồi giấu xác như trong các bộ phim kinh dị đúng không?
Chẳng biết được cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì, Vương Nhất Hạo hít một hơi được làm lạnh bởi máy điều hoà, đầu óc liền thanh tỉnh.
Anh sợ bản thân nóng giận thì sẽ nói những lời khó nghe, tổn thương cô, nên đành dùng khí lạnh giúp bản thân tỉnh táo.
Tô Gia Hân đặt tách trà xuống, liếm liếm giọt nước trà trên khoé môi rồi nói:
" Tiền nợ cậu... tớ sẽ nhanh chóng trả".
Vương Nhất Hạo nhìn cô, như đang muốn phân tích lời mà cô nói. Sau khi đã nghĩ ngợi một hồi lâu, anh liền lên tiếng:
" Đổi cách xưng hô như thế... thì có vẻ như cậu đã nhớ lại tất cả".
".........." - Tô Gia Hân không phủ nhận, còn rất thành thực mà lên tiếng:
" Ừm, nhớ hết rồi, nhưng không có việc tớ điên cuồng theo đuổi cậu".
"..........".
Hơi quê độ, anh lãng sang chuyện khác:
" Vậy thì định khi nào trả tiền? Trả bằng hình thức gì?".
" Tớ vừa đi làm, một tháng trả 6 triệu... được không?".
".........".
Cô nhóc này chê mạng mình quá dài có đúng không?
Khi đến công ty ứng tuyển vị trí trưởng phòng, anh đã dò hỏi xem cô có thể kiếm được bao nhiêu khi vừa mới đi làm, Kiều Chấn Nam vốn không thiên vị ai ngoài vợ mình, anh ta đương nhiên thẳng thắng mà trả lời 8 triệu.
Cô trả cho anh 6 triệu, chỉ với 2 triệu trong một tháng tính luôn cả tiền phòng, điện, nước, ăn uống thì sống nỗi hay không?
Vương Nhất Hạo lạnh lẽo nhìn cô, trong lòng anh vừa xót vừa tức.
Sao trên đời lại có một người không biết trân trọng bản thân như cô chứ?
" Cho cậu 3 ngày, dọn đồ về đây" - Vương Nhất Hạo gõ gõ tay lên bàn, bá đạo ra lệnh.
" Chúng ta trai đơn gái chiết, ở cùng nhau khó tránh bị người khác bàn tán, vần là như cũ thì hơn".
" Ở cùng nhau rồi, bây giờ cậu mới sợ bị bàn?".
" Trước đó mất trí".
"...........".
Cô đang nói sự thật hay đang châm chọc bản thân vậy?
Ý là vì mất trí cho nên mới ở với người như anh? Nhưng dù có nghĩ gì thì cũng không quan trọng, dù sao anh đây cũng đâu cần mặt mũi.
Vương Nhất Hạo đan tay vào nhau, tì lên cằm rồi nhìn chăm chăm cô. Ánh mắt hệt như con rắn săn mồi đang xác định mục tiêu.
Dù cách nhau một cái bàn nhưng vẫn khiến cho Tô Gia Hân lo lắng rụt người ra sau.
Anh nhàn nhạt mà mở miệng:
" Rất lâu về trước, cũng có người mượn tiền của tôi, sau đó chạy mất, cái tên bác sĩ khám cho cậu cũng từng bảo bị quỵt tiền, bộ dạng thê thảm đó khiến tôi nhớ lại bản thân trong quá khứ đấy".
Bác sĩ? Ý anh là Lê Nhân?
" Vậy nên tôi thực sự không yên tâm để cho người mượn tiền cách mình quá xa. Nếu cậu không dọn về đây thì tôi sẽ đến nhà của cậu".
"........".
Tô Gia Hân cảm thấy anh đúng là bị tiền bạc làm cho ám ảnh, nhưng cũng không trách được, bị người khác quỵt tiền... thực sự đáng thương.
Đáng thương cái quỷ gì? Cô gái ngây thơ hoàn toàn tin tưởng lời anh nói.
Cái tên keo kiệt này đời nào lại cho người ta mượn tiền?
" Vậy thì... viết giấy nợ đi, như thế thì không sợ nữa".
" Dù có ký giấy lăn tay thì tôi cũng không hết bất an, lúc xưa người mượn nợ tôi cũng ký giấy, giờ thì ôm nợ chạy mất rồi".