“Vứt nó vào trong hầm chứa rượu đi, nếu nó sống được đến ngày mai thì là phước của nó!”
Ngụy Ngôn Diễm tỉnh lại, nhưng mí mắt cô vẫn dính chặt vào nhau không thể mở ra nổi.
Cả người cô đau nhức, có vẻ như không chỗ nào lành lặn.
Cô cứ nghĩ bản thân đã chết rồi, chết do rơi từ trên tầng 13 xuống, tan xương nát thịt, nhưng cô không ngờ bản thân vẫn còn sống.
Ngụy Ngôn Diễm được người ta nâng lên, sau đó bị ném xuống một nền gạch lạnh băng.
Tiếng xương cốt nứt gãy vang lên ngay bên tai làm cho cô hít khí lạnh không ngừng.
Ngay sau đó, cô nghe thấy âm thanh ban đầu một lần nữa.
“Ngụy Ngôn Diễm, tao cảnh cáo mày lần nữa, mày đừng có bày trò làm hại em gái mày, hôm nay tao ném mày vào đây để trừng phạt, nếu như có lần sau nữa thì không chỉ đơn giản là nằm trong hầm chứa rượu một đêm đâu!”
Nói xong, giọng điệu quen thuộc đó liền biến mất, thay vào đấy là tiếng đóng cửa lớn đến mức làm cho người khác giật mình.
“Ầm!” Một tiếng thật lớn, không gian bí bách tối đen làm cho Ngụy Ngôn Diễm đang mở mắt ra cũng phải ngây ngẩn.
May mắn là nơi này cũng có một chuỗi đèn nhỏ, nếu không thì cô không thể phân biệt được hoàn cảnh hiện tại.
Đây là hầm chứa rượu của nhà cô...
Ngụy Ngôn Diễm chống tay ngồi dậy, tay trái của cô theo động tác đó mà đau xót vô cùng, hình như cô bị nứt xương rồi.
Cô cố gắng lê lết từ giữa hầm đến phía bức tường gạch xám bên kia, dựa vào đó thở dốc.
Vậy là cô rơi từ tầng 13 xuống nhưng chưa chết? Sao có chuyện phi lí như vậy được?
Từng luồng hơi thở nóng ấm theo khóe môi cô tràn ra ngoài, cô biết bản thân đang phát sốt.
Ngụy Ngôn Diễm cố nén nước mắt vì đau đớn, cô nhìn quanh, sau đó phát hiện ra trên tường có một chiếc đồng hồ điện rất lớn.
Ngày 7/8/2023!
Không thể nào!
Rõ ràng cái ngày cô bị gài lên giường người đàn ông đó đã là năm 2025 rồi!
Chẳng lẽ đồng hồ chạy sai?
Ngụy Ngôn Diễm thấy đầu đau nhức đến mức không tưởng tượng nổi, cô đưa tay phải lên đỡ trán, sau đó lại thấy được một điều khiến cho bản thân không thể nào tin nổi nữa.
Trên tay cô đáng lẽ nên có một vết sẹo bỏng do Ngụy Uyển Nhu gây lên khi cô em gái quý hóa đó cố tình đổ nước sôi vào tay cô. Vậy giờ nó chạy đi đâu rồi?
Cô ngớ ra, sau đó lại đưa mắt lên nhìn đồng hồ.
10:24 phút, đồng hồ vẫn chạy bình thường.
Như nhận ra được điều gì đó, lồng ngực của Ngụy Ngôn Diễm như tắc nghẽn lại, cô thở dốc, không tin được những điều đang diễn ra trước mắt.
Cô trùng sinh rồi?
Cô sống lại vào thời điểm hai năm trước khi chết thật sao?
Tay phải cô run run... cô nhớ ra rồi, nhớ ra tại sao bản thân lại bị vứt vào hầm rượu rồi.
Đó là một đêm trời mưa to gió lớn, Ngụy Uyển Nhu đã ăn cắp tài liệu mật của công ti Ngụy gia và bán nó cho công ti đối thủ với một giá cực cao. Sau đấy Ngụy Uyển Nhu đã đổ hết tội lỗi lên đầu cô, và cha cô tin thật.
Ông ta tức giận vô cùng, sau khi đánh và đá cô từ cầu thang tầng hai xuống xong, ông ta còn kêu người ném cô vào trong hầm rượu này một đêm khiến cho cơ thể cô sau đấy yếu đến mức không cứu được.
Từ đầu đến cuối ông ta chỉ tin lời Ngụy Uyển Nhu, cho rằng cô vì tiền mà bán tài liệu, làm cho dự án lớn trong tay ông ta đắp chiếu.
Ngụy Uyển Nhu...
Nghĩ đến đây, cơ thể cô chợt nóng lên sau đó ho khan không ngừng.
Cô hận Ngụy Uyển Nhu đến chết đi sống lại!
Một đêm này trôi qua rất dài, đến giữa đêm, khi cô đã chìm sâu vào bóng tối, ngất lịm đi vì quá sức thì đột nhiên có một chậu nước lạnh dội thẳng vào người cô.
“Ào... Ào...”
“Khụ... Khụ...”
Ngụy Ngôn Diễm không khống chế được cơn ho dâng lên, người cô lạnh toát và đau xót vô cùng.
Trong không gian tối mờ, cô nhìn thấy Ngụy Uyển Nhu đang đứng trước mặt mình, trên tay cô ta là một chậu nước và đang nở một nụ cười đắc thắng.
“Chị hai... có phải chị nên chết đi rồi hay không?”