Chiếm Hữu Em

Chương 23: Mở mang tầm mắt



Phía bên kia, Vương Duệ An nhìn hai người không kiêng dè ai mà show ân ái thì gai mắt hết mức, cậu ta ra hiệu cho hai người cứ tiếp tục, bản thân thì như suy nghĩ điều gì đó mà cầm ly rượu trên tay đi thẳng về phía góc phòng rồi ngồi xuống đó.

Mấy vị khách của bữa tiệc đã lục tục rời đi, thế nên góc trong mà Vương Duệ An đang ngồi cũng trở nên vắng hơn nhiều.

Nguỵ Ngôn Diễm nói cho cậu ta biết xong thì cũng không quá quan tâm nữa, dù sao Vương Duệ An cũng là một người thông minh. Bản thân cậu ta tự biết mình nên làm gì.

Vương Duệ An giống như không để ý mà nhấp một ngụm rượu do phục vụ đưa tới, trong đôi mắt hắc bạch phân minh là một nụ cười gian xảo.

Góc phòng bên kia.

Nguỵ Uyển Nhu nhìn từng động tác của người đàn ông mà lòng rạo rực hẳn lên.

Nguỵ Uyển Nhu nắm tay cô bạn thân bên cạnh.

Cô gái đó thấy bữa tiệc bị cắt đứt một cách dở dang liền hỏi thăm.

“Cậu không lo lắng cho cha cậu sao?” Dù sao thì bình thường ai cũng biết Nguỵ tổng cưng chiều đứa con gái thứ hai này nhất, cứ nghĩ là ông ta có chuyện thì Nguỵ Uyển Nhu phải lo sốt vó nên mới phải đạo.

Nguỵ tiểu thư đây lại chẳng quan tâm, cô ta phẩy phẩy tay.

“Lo gì chứ? Cha tôi sẽ có cách để đi ra khỏi đó liền thôi.”

Rõ ràng là một chút lo lắng cho cha cũng không hề có.

Nguỵ Uyển Nhu thấy Vương Duệ An đã uống ly rượu kia thì thầm mở cờ trong bụng, kế hoạch đang diễn ra một cách hết sức tốt đẹp.

Chỉ cần Vương Duệ An uống ly rượu có chứa thuốc kích dục đó, sau đấy cô lại đưa cậu ta về phòng, mây mưa một đêm. Chẳng lẽ còn sợ Vương nhị thiếu gia nổi tiếng là người quân tử đây không chịu trách nhiệm với cô ta hay sao?

Nghĩ tới Nguỵ Ngôn Diễm câu dẫn được Phó Trạch Dương là cô ta lại tức điên, chỉ có điều cô ta cũng đã sắp mồi chài được vị thiếu gia có gia thế không kém Phó Trạch Dương là bao.

Khi ấy Nguỵ Ngôn Diễm còn có thể khinh khi cô ta được nữa hay sao?

Sau khi thấy Vương Duệ An uống ly rượu kia rồi bắt đầu có những biểu hiện như đã ngấm thuốc. Nguỵ Uyển Nhu liền cười đắc thắng ở trong lòng.

Cô ta thấy Vương Duệ An lắc lắc đầu đứng lên đi lên phòng nghỉ ngơi ở tầng hai liền biết kế hoạch đang diễn ra một cách rất là suôn sẻ.

“Mau! Mau chuẩn bị đồ đi.”

Sau khi kêu cô bạn thân chuẩn bị thêm ít hương kích dục và chút thuốc trợ hứng, Nguỵ Uyển Nhu liền gấp không chờ nổi mà đi thẳng lên tầng hai đuổi theo người đàn ông kia.

Vương Duệ An vừa đi vừa dựa lưng vào tường giống như rất mệt mỏi, cho đến khi cánh tay cậu ta được một người đỡ lấy, Vương nhị thiếu mới hơi giật mình quay sang.

Thấy khuôn mặt cười như gió xuân của Nguỵ Uyển Nhu, Vương Diễm An chậm chạp một lát mới hỏi lại.

“Cô là ai?”

Nguỵ Uyển Nhu trước mặt đàn ông luôn chỉ có một dáng vẻ duy nhất, ngọt ngào điềm đạm lại nhu thuận hiểu chuyện.

“Em là em gái của chị Ngôn Diễm, năm xưa cũng từng chơi với anh đó anh Duệ An.” Thực chất là Vương Duệ An chán ghét cô ta vô cùng nên không khi nào muốn tiếp xúc với hạng người như nhị tiểu thư nhà họ Nguỵ.

Thế nhưng Vương Duệ An lại chẳng phản bác, chỉ à một tiếng.

Nguỵ Uyển Nhu cười thầm trong lòng, cô ta đỡ cánh tay của người đàn ông, sau đó như làm nũng mà cọ cọ vào lòng cậu ta, nói khẽ.

“Anh mệt rồi, em đưa anh về phòng nghỉ ngơi.”

Phòng nghỉ tên tầng hai đã được cô ta chuẩn bị, trong khoảng thời gian này, sẽ không có bất kì ai đi lên quấy rầy bọn họ. Chờ thời gian đủ rồi, tự giác cô bạn thân kia của Nguỵ Uyển Nhu sẽ cố tình sắp người đi lên để làm hiện trường bắt được cảnh tượng cấm trẻ em này.

Tính toán của Nguỵ Uyển Nhu đã đâu vào đó, chỉ thiếu bước cuối cùng mà thôi.

Cô ta đỡ Vương Duệ An vào một căn phòng nghỉ lớn, sau khi đẩy người đàn ông kia xuống giường, cô ta liền đi tới mở hương tinh dầu đã sớm được chuẩn bị lên. Tác dụng trợ hứng lớn, nhất định sẽ có thể khiến cho Vương Duệ An không thể tỉnh táo lúc đang làm tình với cô ta.

Nghĩ là vậy, Nguỵ Uyển Nhu liền cười đến mức không che dấu nổi sự sung sướng, chỉ có điều, ngay sau đó trước mắt cô ta liền tối thui...

Dưới lầu.

Cô bạn thân kia của Nguỵ Uyển Nhu canh thời gian đã đủ liền cố tình ra vẻ không tìm thấy cô hai nhà họ Nguỵ đâu.

Cô ả đi về phía Nguỵ Ngôn Diễm, nói với giọng điệu vô cùng lo lắng.

“Chị Ngôn Diễm, chị có nhìn thấy Tiểu Nhu ở đâu không ạ?”

Vì Nguỵ Uyển Nhu đã nói muốn cho Nguỵ Ngôn Diễm tận mắt nhìn thấy cô ta lăn giường với Vương Duệ An nên muốn trong đám người đi tìm phải có Nguỵ Ngôn Diễm.

Cô cười lạnh, sau đó cũng làm bộ không biết.

Cô bạn thân kia liền ra vẻ muốn đi tìm người và muốn Nguỵ Ngôn Diễm đi theo.

Nguỵ Ngôn Diễm đang cảm thấy chán, thế nên cũng đi theo cô ta.

Hình như Nguỵ Uyển Nhu không ngại mất mặt, muốn càng nhiều người biết càng tốt nên cô ả này liền kéo hết người này tới người kia đi tìm.

Cho tới khi số nhân vật đã đủ, cô bạn kia liền ra vẻ rồi dẫn mọi người lên phòng nghỉ.

Nguỵ Ngôn Diễm nhìn quanh, không thấy Vương Duệ An đâu, thế nhưng cô lại chẳng lo lắng, dù sao Vương nhị thiếu gia cũng chẳng ngốc.

Cửa lớn mở ra, đập vào mắt mọi người là quần áo và đồ lót vứt đầy trên nền đất.

“Á! Cái gì vậy?”

Có cô gái đi theo đoàn tìm người nhìn thấy cảnh tượng này liền đỏ mặt rồi kinh ngạc hét lớn tiếng.

Chiếc giường của phòng nghỉ không đối diện với cửa ra vào nên mọi người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trên giường có hai người trần trụi không mặc đồ đang nằm đó chứ không biết chính xác là ai.

Cô bạn của Nguỵ Uyển Nhu vừa mới tưởng mọi chuyện đã thành công thì đột nhiên cô ta nhìn thấy một người làm cho cô ta đổi sắc mặt. Vương Duệ An đáng lẽ nên nằm cùng một giường với Nguỵ Uyển Nhu nay lại đứng ngay ở đây, khuôn mặt tỉnh táo, chẳng có dáng vẻ trúng thuốc gì cả.

Vậy người trên giường là ai?

Một nỗi bất an dâng lên trong lòng cô ta, sau đấy cô ta nghe tiếng hét lớn của mấy người ở trong.

Thì ra người mà Nguỵ Uyển Nhu lên giường không phải Vương Duệ An, mà là một nhân vật Nguỵ nhị tiểu thư có nằm mơ cũng không ngờ tới.

Người ta chỉ nhìn thấy người con gái kia đang nằm bên cạnh một người đàn ông trung niên béo mập dầu mỡ khoảng ngoài 50 tuổi.

Người đó là Liêu tổng, là giám đốc của một công ti khá có tiếng, nhưng nổi tiếng hơn cả cũng là sự ham mê sắc đẹp và thành tích trên giường của ông ta.

Đường đường là tiểu thư của một gia tộc lớn mà lại lên giường với một người đàn ông vừa ghê tởm vừa đáng tuổi cha mình.

Nguỵ Uyển Nhu đã khiến cho người ta nhìn bằng con mắt khác.

Cảnh tượng này, thực sự khiến cho đám người đứng ở cửa phòng sợ hết hồn.