Ngụy Ngôn Diễm còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã có một bàn tay khác tiến tới hất văng Lan Ái Nhi ra.
Người đến không ai khác ngoài Phó tổng đang tức giận cực kì. Hắn ôm chặt Ngụy Ngôn Diễm, sự chiếm hữu trong đó không cần nói cũng có thể khiến cho người đối diện cảm thấy nghẹt thở.
Lan Ái Nhi biết bản thân đã làm ra một việc ngu ngốc, nhưng cô ấy không nhịn được, vừa muốn tiến thêm bước nữa đã bị Phó tổng đe dọa.
“Lan Ái Nhi, tôi vì nể mặt nhà họ Lan nên mới không ra tay với cô bây giờ, nhưng sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn, tôi khuyên cô nên biết thân biết phận mà cút ra khỏi nhà của tôi càng sớm càng tốt đi.”
Lan Ái Nhi nghe vậy cũng không tức giận, cô ấy mỉm cười nhìn Ngụy Ngôn Diễm ở trong ngực Phó Trạch Dương, sau khi kìm nén những lời thực sự muốn nói, cô ấy mới không cam lòng quay người rời đi, một lát sau hai người vẫn có thể nghe thấy lời cô ấy nói vọng lại.
“Ngôn Diễm, nếu như cậu muốn rời đi, bất kì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.”
“Cô đừng hòng.”
Nói xong hắn trực tiếp lôi người vào trong, vừa đi hắn còn không quên phổ cập kiến thức an toàn cho Ngụy Ngôn Diễm.
“Em không nên nghe mấy lời linh tinh của cô ta, ai biết cái cô họ Lan đấy có ý xấu gì hay không chứ? Lúc đó em thực sự đi theo người ta rồi, có chuyện gì xảy ra thì biết tìm ai để kêu cứu đây?”
Cô đương nhiên sẽ không đi theo Lan Ái Nhi, cô cảm thấy Lan Ái Nhi đấy rất là kì lạ.
Một ngày cứ thế trôi qua. Hôm nay Ngụy gia lại có chuyện.
Ngụy Chính Huy trước đó không có bằng chứng Ngụy Ngôn Diễm đã hại ông ta trong bữa tiệc sinh nhật nên ngoài mặt vị giám đốc họ Ngụy đó vẫn duy trì sự dối trá mà bản thân ông ta vẫn luôn trưng ra.
Không biết làm sao mà Ngụy Chính Huy đột nhiên gọi bọn họ về nhà một cách gấp gáp, Ngụy Ngôn Diễm không muốn về, nhưng ông chồng nhà cô đột nhiên muốn xem trò hay nên cứ nhất quyết túm cô về cho bằng được.
Ngồi trong phòng khách nhà họ Ngụy, cô chợt nhìn thấy nhân vật đã bấy lâu nay không xuất hiện. Lạc Yến, mẹ kế của cô, cũng là mẹ của Ngụy Uyển Nhu, người mà Ngụy Chính Huy luôn cho rằng đó là tình yêu đích thực.
Có vẻ như dự án phim của Lạc Yến đã kết thúc, dạo gần đây bà ta bắt đầu về nhà và tỏ vẻ bản thân là một người rất biết cách chăm lo cho gia đình.
Thấy hai người vào cửa, Lạc Yến liền đi ra tiếp đón một cách rất niềm nở.
“Hai con đến rồi à? Mau vào đây đi, đi lối này, đến đây ngồi uống chén trà đi.”
Ngụy Ngôn Diễm nhìn quanh nhà một vòng, không có Ngụy Chính Huy, vậy mà người đàn bà này vẫn không tháo mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống à?
Cô cười mỉm, khuôn mặt đoan trang hiền thục như một quý cô của giới quý tộc, thế nhưng mấy lời cô nói lại như đâm vào tim Lạc Yến.
“Đây là nhà do mẹ tôi cho người thiết kế, tôi không thể nào không biết đường đi rồi. Ngược lại là dì Lạc đây, càng ngày càng quen đường quen nẻo rồi nhỉ?”
Khuôn mặt Lạc Yến tối sầm lại, quả thật bà ta không danh chính ngôn thuận trong căn nhà này. Địa vị của bà ta như có như không, thế nên lúc nào Lạc Yến cũng ra vẻ bản thân là nữ chủ nhân thực sự.
Bà ta luôn tìm cách xóa đi những gì liên quan đến người vợ cũ của Ngụy Chính Huy, vườn hoa người cũ thích, bà ấy cho người nhổ sạch, đồ trang trí mà vợ cũ kia đặc biệt sắp xếp, bà ta cũng cố tình làm cho nó biến mất không dấu vết. Ở đây hơn chục năm, Lạc Yến đã thành công xóa đi hầu hết những dấu vết cũ đó.
Lạc Yến nắm chặt tay, khuôn mặt méo xệch vẫn phải tỏ vẻ hòa nhã, một minh tinh như bà ta chẳng lẽ lại thua một con ranh hay sao?
“Đúng vậy, Ngôn Diễm nói phải, là thói quen của dì mà thôi.”
Ngụy Ngôn Diễm không quan tâm mà đi thẳng vào trong, vừa tới đó thì liền thấy Ngụy Uyển Nhu đang đi từ trên cầu thang tầng 2 xuống. Hình như việc lăn giường với trai già lần trước của Ngụy Uyển Nhu đã để lại cho cô ta một bóng ma tâm lí quá lớn, dù đã dùng biểu cảm tươi cười miễn cưỡng để che lại nhưng vẫn khiến cho cô dễ dàng nhìn thấu.
Ngụy Uyển Nhu nhìn Phó Trạch Dương mà không cam lòng cực kì, chỉ có điều cô ta đã nhận được sự chỉ giáo của Lạc Yến nên rất biết cách dằn nó xuống.
“Chị, anh rể, hai người đã về rồi, cha nói đêm nay chúng ta có một buổi họp mặt ở nhà tổ nên mới gọi hai anh chị về.”
Ngụy Ngôn Diễm kéo Phó Trạch Dương ngồi xuống ghế sô pha, tỏ vẻ bản thân đã nghe thấy.
“Trà này uống ngon nè, anh thử đi.”
Thời gian gần đây cô đã thân thiết hơn với người đàn ông này, hai người thỉnh thoảng sẽ trao đổi vài thứ hay ho với nhau, thế nên đã hình thành một vài những hành động thân mật trong vô thức.
Nhìn hai người như vậy, Ngụy Uyển Nhu lại càng không chấp nhận số mệnh của bản thân. Đương lúc sự ghen tị nên tới đỉnh điểm, Lạc Yến không biết đã đứng sau lưng cô ta lúc nào, bà ta đi lên vỗ vai con gái, nhỏ giọng nói.
“Con gái, bình tĩnh lại nào.”
Ngụy Uyển Nhu tỉnh lại trong sự ghen tị ngập trời, cô ta tự biết bản thân mình nóng vội, chỉ có thể gật đầu với mẹ mình.
“Mẹ nói liệu kế hoạch đêm nay của chúng ta có thành công hay không?”
Lạc Yến ra hiệu cho cô ta nhỏ giọng, sau đó nở một nụ cười cực kì nham hiểm.
“Đương nhiên rồi. Mẹ đảm bảo với con, sau đêm nay, con nhỏ đó nhất định sẽ bị đá ra khỏi nhà họ Ngụy, không những vậy còn thân bại danh liệt, người người phỉ nhổ, thậm chí chồng nó cũng có thể thành chồng của con đấy.”