Nguỵ Uyển Nhu nghe thấy lời khẳng định như vậy bèn thấy yên tâm hẳn đi. Cô ta ngẩng đầu lên, níu lấy tay áo của người phụ nữ được bảo dưỡng kĩ lưỡng ở đối diện.
“Thật sao mẹ? Thật sự sẽ thành công đúng không?”
Cô ta đã chịu đựng cái bóng của Nguỵ Ngôn Diễm quá lâu rồi.
“Đương nhiên”
————
Ngày hôm đó ở nhà tổ của Nguỵ gia có một bữa tiệc lớn. Chỉ cần là người của dòng họ Nguỵ này, không kể xa gần đều tụ họp trong đêm nay.
Đó cũng là lí do Nguỵ Uyển Nhu cố tình chăm chút bản thân thật xinh đẹp duyên dáng, để bản thân xuất hiện không khác nào một tiên nữ trong mắt mọi người.
Nguỵ Ngôn Diễm lại không quan tâm nhiều như vậy.
Thế nhưng khi cô vừa mới bước vào, những người họ hàng năm xưa từng khinh thường cô để nịnh bợ Nguỵ Uyển Nhu nay lại chạy hết về phía này.
“Ái chà, Ngôn Diễm về rồi đó à? Lâu lắm rồi dì mới được gặp con đấy.”
“Nhìn xem con bé càng lớn càng xinh đẹp, còn lấy được một người chồng giỏi giang tuấn tú, mợ hai đây nhìn thôi cũng thấy may mắn thay cho con.”
Cô mỉm cười nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt.
Cô chợt nhớ lại khoảng thời gian trước đây, khi mà mẹ ruột cô còn sống, cô cũng được họ hàng chăm lo và quan tâm như thế. Nhưng sau khi mẹ cô mất, mọi quan tâm đó đã chuyển sang Nguỵ Uyển Nhu mới tới.
Đã lâu rồi cô mới được thấy lại cảnh tượng năm xưa, chỉ có điều Nguỵ Ngôn Diễm bây giờ đâu phải Nguỵ Ngôn Diễm năm xưa nữa.
Phó Trạch Dương đứng bên cạnh cô cũng là một nhân vật đi đến đâu đều được săn đón.
Sau khi ồn ã qua rồi, bữa tiệc gia đình cuối cùng cũng bắt đầu.
Cô cảm giác ngày hôm nay Lạc Yến quan tâm cô một cách kì lạ. Bà ta cùng Nguỵ Uyển Nhu đôi khi có những lần đá mắt với nhau cực kì âm hiểm mà chỉ hai người mới hiểu.
Bất giác, Nguỵ Ngôn Diễm cũng phải chú ý đôi phần.
Đương lúc bữa tiệc đã được quá nửa, Lạc Yến đột nhiên đi lên trước rồi thông báo cho mọi người một tin tốt lành, bà ta đã mang thai đứa con của Nguỵ Chính Huy được gần ba tháng rồi.
Trong phút chốc, bầu không khí đã nóng lên rất nhiều.
“Chúc mừng, chúc mừng anh cả và chị dâu.”
“Vậy là nhà chúng ta lại có trẻ con rồi.”
Nhà họ Nguỵ của bọn họ đường con cháu ít ỏi, nên ai ai cũng mong ngóng có một đứa trẻ sẽ chào đời làm mới thế hệ của họ.
Tiếng chúc mừng vang khắp đại sảnh làm cho Lạc Yến càng vui mừng hơn.
Tuy rằng trong dòng họ, Lạc Yến luôn bị mọi người khinh thường dùng mưu hèn để lên thượng vị, nhưng ngoài mặt họ vẫn luôn tỏ vẻ bản thân cực kì hoà thuận.
Nguỵ Ngôn Diễm thấy ánh mắt bà ta lúc lại lia về phía này nên cô cảm thấy mọi chuyện sắp tới không đơn giản như vậy.
Giữa chừng Phó Trạch Dương có nói với cô rằng ra ngoài nghe điện thoại có chuyện gấp.
Trước khi đi hắn còn không quên nói với cô một tiếng.
“Anh đi nghe điện thoại một chút, em cẩn thận chút, có gì thì cho người ra gọi anh ngay.”
Có vẻ như chính Phó Trạch Dương cũng nhận ra sự khác thường của bà ta nên cực kì không yên tâm. Chỉ có điều chút mưu mẹo của Lạc Yến liệu có thật sự đẩy ngã được cô hay không?
Nguỵ Ngôn Diễm cũng có chút chờ mong đối với những gì sắp diễn ra.
Đích thật là Lạc Yến chỉ chờ Phó tổng rời đi. Ngay sau đó, Lạc Yến liền õng ẹo đi tới ngay bên cạnh cô, nói rằng bà ta có việc cần bàn riêng, không biết có thể tới góc phía trong kia nói chuyện với cô đôi ba câu được hay không?
Nguỵ Ngôn Diễm giả bộ không trông thấy sự âm hiểm xảo trá trong mắt bà ta, tuỳ ý mà gật đầu.
Đến nơi, Lạc Yến ngồi xuống ghế, nửa thách thức nửa mỉa mai nói.
“Nguỵ Ngôn Diễm, dù cô là con của vợ cả, nhưng mẹ của cô cũng mất rồi. Âu Dương gia sớm đã không còn qua lại với cô, cô còn cái gì mà lên mặt chứ?”
Âu Dương gia trong miệng bà ta là nhà ngoại của cô, cũng là một gia tộc lớn nắm giữ nhiều mảng kinh thương.
Lạc Yến thấy cô chưa kịp đáp, bà ta lại bắt đầu thêm lời.
“Cô đó, chẳng qua là tìm được một cái cây cao để dựa vào, chẳng qua là hiện tại Phó tổng còn nể mặt cha cô. Một ngày nào đó hắn ta chán cô rồi thì cũng sẽ ném bỏ cô như đôi giày rách thôi.”
Chưa bao giờ Lạc Yến dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với cô. Điều này làm cô hiểu ra, bà ta đang cố tình khích tướng.
Cô ngồi xuống ghế đối diện, mân mê ly rượu vang đắt tiền trên tay, cười nửa miệng.
“Vậy sao? Vậy để tôi chống mắt lên xem cái ngày mà bà nói nhé? Bản thân bà chẳng phải hạng con gái quyền quý, lấy được cha tôi là dùng mưu hèn kế bẩn, ai biết đứa con trong bụng bà, hay cả Nguỵ Uyển Nhu có phải là con cháu nhà họ Nguỵ hay không?”
Chẳng biết có phải đụng đến vảy ngược của Lạc Yến hay không mà bà ta đột nhiên đứng phắt dậy, mặt mày giận dữ.
“Cô đừng có ngậm máu phun người, miệng mồm đê tiện như thế, bản thân cô thì cao giá lắm chắc?”
Nguỵ Ngôn Diễm ồ một tiếng, chẳng hề nổi giận đùng đùng như bà ta nghĩ, ngược lại điều này còn khiến bà ta cảm giác một quyền này như đã đấm vào bông.
“Bản thân tôi đương nhiên là cao giá, trong tay tôi còn có 35% cổ phần Nguỵ thị và 10% của Phó thị mà mẹ con bà thèm nhỏ dãi cũng không có được đấy.”
“Cô nói gì, gì mà 35% cổ phần?”
Trước đến nay bà ta luôn bảo Nguỵ Uyển Nhu lấy lòng cha Nguỵ cũng vì 55% cổ phần mà ông ta nắm trong tay.
Thế mà bây giờ 35% đó đã được chuyển tới tay Nguỵ Ngôn Diễm lúc nào mà bà ta không hề biết.
“Biết tại sao không? Vì số cổ phần đó từ khi tôi sinh ra đã được định sẵn rồi, dù bà có bò được lên giường của cha tôi thì bà nghĩ ông ta sẽ chia cho bà một cắc nào sao?”
“Cô..!”
Lạc Yến tức giận đến khó thở. Nhưng đúng lúc này, bà ta nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.
Cảm thấy thời cơ đã tới, Lạc Yến liền cười lạnh, trước đó còn không quên bồi thêm một câu.
“Tôi sẽ khiến cho cô bị nhà họ Nguỵ đuổi khỏi cửa, khi đó số cổ phần trong tay cô cũng sẽ bị thu hồi về mà thôi.”
Bà ta nói xong cũng là lúc tấm rèm nặng che khuất chỗ hai người đang ngồi được mở ra, canh đúng thời gian, Lạc Yến liền ngã lăn ra đất.
“Ầm!”
Tiếng vang lớn khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý, và họ đồng thời cũng chú ý tới máu đỏ đang chảy từ chân bà ta ra ngoài đất.
Lạc Yến suy yếu nằm dưới đất lạnh, thều thào, hai mắt mông lung đẫm lệ.
“Ngôn Diễm, dù con không thích mẹ... cũng không sao... nhưng sao con lại hại chết em trai của con...”