Ngụy Ngôn Diễm không ngờ bà ta lại chịu chơi như vậy, sẵn sàng đưa bản thân vào vùng nguy hiểm cũng chỉ để muốn kéo cô xuống, để cô bị nhà họ Ngụy phỉ nhổ. Mà mục đích của bà ta hình như không chỉ có vậy.
Phó Trạch Dương đi từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy trở lại, hiển nhiên là đã có chuyện xảy ra. Chỉ có điều cô lại khá tin tưởng vào phẩm tính của người chồng hờ nhà mình, hắn lăn lộn trong giới kinh thương lâu như vậy còn để cho người ta tính kế một cách dễ dàng thì còn lâu là Phó tổng lừng lẫy nữa.
Vả lại cô cũng không thấy Ngụy Uyển Nhu đâu, có khả năng là cô ta đã cấu kết cùng Lạc Yến làm việc xấu.
Cô luôn biết chuyện Ngụy Uyển Nhu muốn trèo lên người Phó Trạch Dương đến phát điên, chỉ e là lần này cũng rất biết nhân cơ hội để kéo người tới gần. Hình như Ngụy Uyển Nhu rất thích trèo lên người đàn ông, thế nên mưu kế của cô ta cũng chỉ có ngần đó mà thôi, ngu xuẩn và hết thuốc chữa. Không hiểu sao đám đàn ông cứ quay quanh cô ta mòng mòng.
Chẳng qua cô hiểu con người Phó Trạch Dương như thế nào, còn lâu hắn mới bị hạng người như Ngụy nhị tiểu thư kia tính kế.
Có người thấy Lạc Yến như vậy liền chạy vội tới đỡ bà ta lên.
“Á... Lạc Yến, sao lại như vậy?”
“Máu... mau lên... mau gọi bác sĩ tới đây!”
Ngụy Chính Huy cũng sà tới ngay, ông ta rất mong đứa con trong bụng của Lạc Yến là con trai. Trong suy nghĩ của ông ta, con gái không thể thừa kế gia nghiệp, dù rằng Ngụy Ngôn Diễm đã sớm chiếm được 30% cổ phần, nhưng ông ta không tin một ngày nào đó ông ta không thể chiếm lại số đó. Thế nên ông ta rất cần một đứa con trai.
Thế nên khi nhìn thấy Lạc Yến như vậy, ông ta vốn đã chán ghét Ngụy Ngôn Diễm, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì chỉ hận không thể đánh chết đứa con gái lớn này.
Ngụy Chính Huy buông Lạc Yến đang suy yếu ra, sau đó đi tới gần Ngụy Ngôn Diễm, hai mắt đỏ sậm cùng với sự giận dữ ngút trời.
Bàn tay ông ta dơ cao lên, sau đó hạ xuống thật mạnh, ông ta muốn tát chết Ngụy Ngôn Diễm ở chỗ này.
“Con nhỏ chết tiệt mày! Tất cả là tại mày! Đồ độc ác!”
Thế nhưng trước khi bàn tay của Ngụy Chính Huy hạ xuống, ông ta đã bị một người khác giữ lại, sau đó ném mạnh sang một bên.
“Á!”
Ngụy Chính Huy tuổi tác đã cao, bị người đàn ông ném mạnh như vậy khiến cho ông ta nhất thời không thể ngồi dậy được.
Phó Trạch Dương vô cùng bực bội đứng bên cạnh Ngụy Ngôn Diễm. Hắn vừa mới rời đi một lát thôi mà đã có người dám mưu tính bà xã của hắn rồi.
Phó tổng sau khi trút giận xong bèn quay sang nhìn cô, hỏi han ân cần.
“Ông ta có làm gì em không?”
Cô lắc lắc đầu, hắn thậm chí còn không động đến được người của cô là đằng khác. Ngụy Chính Huy bò lồm cồm trên đất được người khác đỡ đứng lên, giờ khắc này, ông ta không quan tâm người tới cái gì mà Phó tổng hay không Phó tổng, ông ta chỉ biết, đứa con trai mà ông ta tâm tâm niệm niệm lại bị Ngụy Ngôn Diễm hại chết rồi.
“Ngụy Ngôn Diễm, tao đúng là vô phúc mới có đứa con gái như mày! Sao mày lại hại tao như thế! Tao vốn không tính làm gì mày, sau nhiều việc quá đáng mày làm ra, tao đã nhẫn nhịn rồi, nhưng tao không ngờ bản tính mày lại ác độc nhường đó. Mày đúng là đồ đáng chết.”
Ông ta vừa nói đến đó, Phó Trạch Dương lại không hề nể mặt mà đạp cho ông ta một đạp trước mặt tất cả những người của Ngụy gia.
“Hự!”
Những người khác nịnh bợ Phó Trạch Dương còn không kịp, chỉ có một vài người dám đi lên đỡ Ngụy tổng dậy.
“Mở miệng ra là chết với không chết, tôi thấy ông nên tỉnh táo lại rồi đấy.”
Ngụy Ngôn Diễm thậm chí còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên nhìn một cái, khóe miệng cô hơi nhếch, mắt nhìn Lạc Yến đang giãy dụa trên nền đất một cách đau đớn.
Cô không tin Lạc Yến chấp nhận từ bỏ đứa con này chỉ để vu oan giá họa cho cô. Rõ ràng là có gì khuất tất ở đây.
Lạc Yến ôm bụng, sau đó cố rướn người lên ôm lấy một bên tay Nguỵ Chính Huy.
“Chính Huy, anh đừng tức giận như vậy, tuy Ngôn Diễm đã làm ra việc này, nhưng nó vẫn là con gái anh, anh không thể nói như thế. Đứa con này... đứa con này là không có duyên đến với chúng ta.”
Bà ta không nói càng đỡ, càng nói lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Nguỵ Chính Huy tức đến phát dồ.
“Nó không xứng làm con của Nguỵ Chính Huy này.” Hình như câu nói này đã khiến cho Lạc Yến cực kì hài lòng, sau đó bà ta còn không quên nói thêm mấy câu làm cho lửa giận của Nguỵ tổng tăng cao hơn.
Đến cuối cùng, khi mục đích của bà ta đã hoàn thành, Lạc Yến mới nhếch môi nhìn Nguỵ Ngôn Diễm đầy thách thức.
Tất cả những người ở đây đều nghe ông ta nói, Ngụy tổng suy cho cùng vẫn là người cầm đầu của Ngụy gia, tiếng nói của ông ta vẫn rất có trọng lượng.
Một khi ông ta lên tiếng, người nào người nấy đều biết ý mà yên lặng lắng nghe.
“Tôi Nguỵ Chính Huy này không có đứa con bất hiếu lại mất dạy như nó. Nhân tiện ngày hôm nay đang ở nhà chính, tôi xin được gạch tên nó ra khỏi gia phả nhà họ Nguỵ, nó sẽ không được bước chân vào đây một lần nào nữa, thêm đó, số cổ phần mà nó đang giữ, cũng sẽ được trả lại cho Nguỵ gia. Một cắc nó cũng không được phép chạm tới! Từ ngày hôm nay, tôi chính thức chấm dứt quan hệ cha con với nó, có mọi người ở đây làm chứng!”