Nguỵ Ngôn Diễm nghe lời ông ta nói xong chỉ cảm thấy nực cười. Nguỵ Chính Huy nghĩ rằng cô tha thiết cái gia tộc này lắm sao.
Hơn ai hết, cô còn là người muốn cắt đứt với Nguỵ gia từ lâu.
Chỉ có điều, tự mình cắt đứt khác với việc bản thân bị đuổi khỏi gia tộc. Cô nhướng cao lông mày, nhìn Nguỵ Chính Huy còn đang chật vật, cao giọng.
“Cha lớn tuổi rồi nên cũng hay quên đúng không? 30% cổ phần của Nguỵ thị trong tay tôi là mẹ tôi cho, liên quan gì đến ông? Dù sau này tôi không mạng họ Nguỵ, thì đồ mẹ tôi cho cũng phải mang về Âu Dương gia chứ không phải để ông nằm không hưởng thụ.”
“Ngôn Diễm, con nói vậy là không được rồi, cổ phần của hà họ Nguỵ ta, dù thế nào cũng không thể để cho gia tộc khác hưởng.”
Người vừa lên tiếng là dì ba của cô, là một người điển hình của câu, gió chiều nào theo chiều đó. Trước đây khi mẹ cô còn ở, bà ta mặc sức lấy lòng, nhưng khi mẹ cô vừa đi, bà ta cũng là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng.
Dì ba có một cô con gái lớn, thế nhưng cô gái này lại không gả được vào gia tộc nào lớn nên dì ta vẫn luôn ganh ghét Nguỵ Ngôn Diễm ra mặt.
“Trước khi mẹ tôi về đây, Nguỵ thị nào có chỗ đứng trong giới như bây giờ. 30% đó là công sức của mẹ tôi bỏ ra, sao bây giờ tôi phải để lại cho mấy người hưởng dụng.”
Nếu như không có Âu Dương tiểu thư năm đó chịu gả thấp cho Nguỵ Chính Huy, chỉ sợ nhà họ Nguỵ còn không có khả năng đứng vào hàng ngũ các gia tộc lớn như bây giờ.
Trong nhất thời bầu không khí trong sảnh chính của Nguỵ thị căng như dây đàn.
Cảm thấy phần thắng sắp thuộc về Nguỵ Ngôn Diễm, Lạc Yến liền không cam lòng mà giả vờ đưa tay ôm bụng rồi kêu lớn tiếng.
“Á... đau quá...”
Nguỵ Chính Huy bèn tạm thời gác chuyện này sang một bên, ông ta lao vội sang chỗ đó, đỡ lấy lưng bà ta.
“Em đừng lo, bác sĩ sắp tới rồi, anh nhất định không để em chịu thiệt thòi đâu.”
Ngụ ý chính là ông ta sẽ bắt Nguỵ Ngôn Diễm phải trả giá.
Thế nhưng cô lại chẳng mảy may sợ hãi, dựa vào vai Phó Trạch Dương mà nói khẽ
“Ban nãy anh đi đâu vậy?”
Phó tổng đưa tay ra đỡ lấy cô, tránh để cô dựa không vững mà ngã xuống đất.
“Vốn định quay lại ngay, nhưng ai ngờ giữa đường Nguỵ Uyển Nhu lại cản đường.”
“Cô ta tính làm gì anh?”
Cô lia mắt nhìn Lạc Yến còn đang diễn trò, hỏi nhỏ.
“Định làm chút chuyện đồi phong bại tục, nhưng bị anh cản lại rồi.”
Phó tổng nói lấp lửng làm cho cô có chút tò mò. Thế nên cô bèn rướn người lên, nhìn vào mắt hắn mà nói khẽ.
“Anh úp mở thế làm gì? Kể cặn kẽ thử đi.”
“Muốn biết?”
Cô gật đầu.
Hình như hắn cũng chờ mãi câu này của cô, người đàn ông kia liền cười mỉm rồi nói bằng chất giọng trầm khàn muốn chết người.
“Hôn anh đi rồi anh kể cho nghe.”
Còn lâu Nguỵ Ngôn Diễm mới chiều theo ý hắn. Cô không thèm biết nữa, nếu như Nguỵ Uyển Nhu lại bày trò ngu ngốc thì sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện ra mà thôi.
“Không muốn biết thật sao?”
Thấy cô đã bỏ tay ra, hắn liền không cam lòng mà cúi người xuống ôm lấy eo cô.
“Em không tò mò thật sao?”
Nguỵ Ngôn Diễm còn lâu mới chiều hắn.
“Không.”
“Không tò mò thật hay sao? Hôn một cái thôi mà...”
Nguỵ Ngôn Diễm ra chiều không muốn nghe, cũng không muốn hiểu.
“Thật đó, em hôn một cái là anh kể em liền, có phải là em được lời nhiều lắm đúng không?”
“Hôn má cũng được.”
Cô làm lơ hắn, sau đấy nhìn thấy bác sĩ gia đình hớt hải chạy vào.
Nguỵ Chính Huy bế Lạc Yến đang chảy máu vào trong phòng nghỉ ở chân cầu thang theo lời chỉ dẫn của bác sĩ. Những người khác nhìn thấy vậy cũng chạy theo. Họ không lo lắng cho đứa con trong bụng Lạc Yến nhiều lắm, điều họ muốn chỉ là hóng hớt mà thôi.
Lạc Yến đau đớn hít từng ngụm khí lạnh. Bà ta nắm lấy tay Nguỵ Chính Huy, khóc lóc cực kì thảm thương.
“Anh Chính Huy, con chúng ta...”
Máu chảy nhiều như thế, khả năng lớn là đứa bé ấy lành ít giữ nhiều rồi.
Nguỵ Chính Huy cũng biết như thế, ông ta tức giận vô cùng, thế nhưng vẫn phải vỗ tay an ủi Lạc Yến.
“Em đừng lo, anh nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con chúng ta.”
Vào phòng nghỉ ngơi, bác sĩ cũng đã phát huy được công dụng của mình.
“Tôi rất xin lỗi, nhưng đứa bé đã không còn nữa rồi.”
Nhà họ Nguỵ có rất nhiều máy móc hiện đại, thế nên có thể dùng nó trong trường hợp này.
Nghe được tin dữ, Lạc Yến lập tức ôm mặt khóc lóc.
“Con của em... Chính Huy... con trai của chúng ta...”
Lạc Yến khóc lóc đến vô cùng đáng thương, bà ta không trách móc Nguỵ Ngôn Diễm nửa lời, nhưng điều đó càng khiến cho Nguỵ Chính Huy thương bà ta hơn.
Nguỵ đổng tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, ông ta vừa quay sang muốn đánh Nguỵ Ngôn Diễm cho hả giận thì lại bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của Phó Trạch Dương nên đành nguôi xuống.
Thế nhưng miệng lưỡi của ông ta không dừng lúc nào, liên tục mắng chửi người hết sức thậm tệ.
Những người trong họ hàng cũng chêm vào vài câu, trách móc Nguỵ Ngôn Diễm, trách cô không có tình người, dù ghét mẹ kế như thế nào nhưng dù sao đứa con trong bụng mẹ kế cũng là em ruột của cô.
Nguỵ Ngôn Diễm nghe mà phát bực, thế nhưng lại có người bực bội và ra ngăn mấy lời đàm tiếu linh tinh đó giúp cô trước.
“Nói đủ chưa?” Phó Trạch Dương tuy có ngang ngược, nhưng dù sao người ta cũng có đủ vốn liếng để ngang ngược.
Sau khi hắn nói xong thì thực sự không có ai lên tiếng nữa.
Nguỵ Ngôn Diễm nhìn Lạc Yến, đôi mắt ngập ý cười.
“Dì Lạc, hỏi dì cái này được không?”
Nguỵ Chính Huy gắt lên.
“Mày lại định nói linh tinh cái gì?”
Cô không để ý đến ông ta, sau khi thấy Lạc Yến gật đầu thì mới nói tiếp.
“Dì nói thai này của dì đã được 3 tháng rồi phải không?” Dù thấy không ổn nhưng Lạc Yến vẫn đáp lời, nói phải.
Đôi môi của Nguỵ Ngôn Diễm câu lên, cô nhìn Nguỵ Chính Huy đầy vẻ thương hại.
“Ồ... vậy cha à, tôi nghi đứa con trong bụng dì ta không phải của cha đâu, ông đổ vỏ mà còn không biết sao?”