Chiếm Hữu Em

Chương 3: Người nhà khốn nạn



Ngụy Ngôn Diễm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi, cô thở ra một hơi dài, thế mà hít vào lại chẳng được bao nhiêu không khí loãng.

Nước lạnh ngấm vào da thịt khiến cho cô xót đến mức không nói ra thành lời, những vết thương trước đó chẳng vì cô ngủ một giấc mà lành lặn.

Ngụy tiểu thư, thân là tiểu thư danh gia vọng tộc, thế mà sống còn không bằng cả người làm của Ngụy gia.

Những năm tháng sống trong nhà họ Ngụy là thời điểm mà cô thấy tăm tối nhất.

Nếu như là trước kia, cô đã sớm bỏ cuộc, tìm kiếm một cuộc sống mới. Nhưng nếu như bây giờ đã được trùng sinh trở về năm tháng xưa, cô thề sẽ không bỏ qua cho ả bạch liên hoa Ngụy Uyển Nhu một cách dễ dàng. Và cả người cha đáng kính kia của cô nữa.

Những người đã tổn thương cô, một người cũng đừng mong sống sót tốt!

Ngụy Uyển Nhu đứng từ trên cao nhìn xuống, cô ta vô cùng hả hê khi người khác gặp họa, nhất là Ngụy Ngôn Diễm.

Tuy rằng cha Ngụy đã đón cô ta cùng mẹ về Ngụy gia, nhưng những người trong giới hào môn vẫn chỉ coi Ngụy Ngôn Diễm là đại tiểu thư của Ngụy gia, còn cô ta thì sao? Cô ta chỉ xứng là một đứa con riêng thôi sao?

Những năm tháng sống với mẹ ở bên ngoài tuy không bao giờ thiếu thốn nhưng cô ta vẫn luôn bị coi là một đứa không có cha, bây giờ được đón về, nhà cao cửa rộng, ấy thế mà cô ta vẫn luôn bị mọi người coi khinh.

Thế nên đối thủ hàng đầu mà Ngụy Uyển Nhu luôn tự sắp đặt cho mình là Ngụy Ngôn Diễm.

Nếu như vị đại tiểu thư Ngụy gia đây thân bại danh liệt, mọi người sẽ lập tức chú ý tới cô ta mà thôi.

Nghĩ như vậy, Ngụy Uyển Nhu liền đưa tay tới, muốn cào mấy vết lên trên khuôn mặt tuyệt sắc của người chị gái này, thực ra thứ mà Ngụy Uyển Nhu vẫn luôn ganh tị với đại tiểu thư Ngụy gia cũng chính là nhan sắc hơn người.

Tuy cô ta xinh đẹp, nhưng lại chẳng bằng một phần vạn của người chị gái đây.

Nghĩ đến chuyện đó cô ta lại tức điên.

Thế nên trong nơi tối tăm mù mịt này, có phải cô ta nên cào rách mặt Ngụy Ngôn Diễm ra hay không?

Nếu như ngày mai Ngụy Ngôn Diễm có tố cáo với cha Ngụy, cô ta chỉ cần tỏ vẻ đáng thương là được rồi, như vậy sẽ không có ai tin Ngụy Ngôn Diễm và chỉ nghĩ người chị gái này bịa chuyện để vu khống cô ta mà thôi.

Bàn tay nhỏ nhắn với móng tay dài sắc nhọn của Ngụy Uyển Nhu đưa tới trước mặt cô.

Cô thở dốc một hơi, sau đó chờ đợi.

Chờ bàn tay kia đến gần hơn một chút nữa, Ngụy Ngôn Diễm mới lấy hết sức bình sinh để cử động chân, quật ngã Ngụy Uyển Nhu vẫn còn đang ngồi gần mình.

“Rầm!” một tiếng, đầu cô ta đập xuống đất, tiếng vang đó lớn đến nỗi làm cho cô cũng thấy ghê người, chỉ có điều, trong thâm tâm cô cũng thấy nguôi ngoai được một phần.

Có vẻ như cú đập đầu đó quá mạnh, Ngụy Uyển Nhu ăn đau xong lập tức nằm bất động, có vẻ như đã ngất xỉu rồi.

Chính Ngụy Ngôn Diễm cũng không trụ được nữa, vốn dĩ đã ăn đau, nay còn ngấm nước lạnh, sau đó thì là một hồi vật lộn với Ngụy Uyển Nhu cũng làm cô tiêu hao hết thể lực vốn có.

Mí mắt cô đang dần nặng xuống, và cuối cùng là màn đêm đen kịt bao trùm.

Hầm rượu nhà họ Ngụy đêm nay thế mà lại chứa cả hai vị tiểu thư của Ngụy gia.

Sáng hôm sau, có người phát hiện ra Ngụy Uyển Nhu mất tích nên vội vã đi tìm, nếu như không phải để tìm kiếm vị nhị tiểu thư này thì còn lâu Ngụy Ngôn Diễm mới được thả ra.

Lúc được nâng ra ngoài, cả người cô đã nóng ran, phát sốt và mê man.

Bác sĩ gia đình được kêu tới, nhưng có điều không phải xem bệnh cho cô mà là xem cho cô em gái quý hóa kia, còn Ngụy Ngôn Diễm bị người ta vứt qua một bên không thèm đoái hoài.

Không chỉ có vậy, cô còn nghe loáng thoáng được tiếng mắng chửi.

“Con nhỏ Ngụy Ngôn Diễm đó đúng là đáng chết, vậy mà dám dẫn Uyển Nhu xuống hầm rượu. Ở đấy cả một đêm lạnh lẽo như vậy, lỡ Uyển Nhu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao!”

Đến hơn 8 giờ sáng, Ngụy gia đột nhiên có một vị khách ghé thăm, nghe nói vị khách quý này không dễ gặp, ngay cả cha Ngụy đang túc trực bên giường bệnh Ngụy Uyển Nhu cũng phải vội vàng xun xoe xuống tiếp đón.