Ngụy Ngôn Diễm chống một tay lên lan can gần đó, cô không nghĩ rằng bản thân lại gặp Ngụy Uyển Nhu trong hoàn cảnh này.
Dạo gần đây Ngụy Uyển Nhu đang phải chịu rất nhiều áp lực, đáng lẽ ra cô ta nên khóc lóc ỉ ôi rồi đi tìm người đàn ông nào đó mà dựa vào mới phải.
Nhìn cây gậy sắt trên tay Ngụy Uyển Nhu, cô biết chắc cô ta có chuẩn bị mà tới.
Ngụy Ngôn Diễm nhìn chân mình đang bị thương, chỉ sợ lát nữa có chạy cũng chạy không thoát cô ta. Mà người tài xế chở cô đi ngày hôm nay đã bị thương trong vụ đụng xe vừa nãy. Mà Ngụy Uyển Nhu, hẳn là có đem theo người tới đây.
Vừa nghĩ xong, cô thực sự đã nhìn thấy đám thanh niên hổ báo được Ngụy Uyển Nhu thuê tới để làm việc xấu.
Sau mấy ngày bị nhốt trong nhà, Ngụy Uyển Nhu gần như đã thay đổi, nét mặt mà cô ta luôn tỏ ra mềm mại ôn nhu nay đã có nhiều khác biệt. Đôi mắt trũng sâu, khóe môi câu lên, gò má cao mà hóp lại, nhìn đâu còn ra vẻ đẹp của tiểu mĩ nhân ngày xưa mà cô ta vẫn luôn lấy làm tự hào nữa.
“Sao không chạy nữa đi?” Ngụy Uyển Nhu cười một cách xấu xí, cô ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Có trời mới biết để có thể canh được thời gian và động tay động chân với chiếc xe mà Ngụy Ngôn Diễm sẽ lái ngày hôm nay, cô ta đã chờ quá lâu.
Bước từng bước tới gần người mà cô ta luôn muốn giết nhất, hiện tại Ngụy Uyển Nhu cô ta đã rơi xuống vực thẳm, tất nhiên cô ta cũng muốn Ngụy Ngôn Diễm phải ngã ngựa theo mình.
“Ngụy Ngôn Diễm, ngay từ đầu mày không nên được sinh ra, sự ra đời của mày là sai lầm. Thế nên hôm nay tao sẽ giúp mày sửa chữa sai lầm đó nhé?”
Vừa nói xong, cô ta lập tức dơ cao chiếc gậy sắt trong tay và đập thật mạnh xuống chỗ Ngụy Ngôn Diễm vừa đứng.
Ngụy Uyển Nhu tức giận vì đập không trúng mục tiêu, chiếc gậy sắt trên tay cô ta gần giống như một chiếc gậy bóng chày, mặt đường bị cô ta đập trúng lập tức nứt ra một đường.
Tài xế vừa muốn nhào lên bảo vệ chủ thì lập tức bị đám côn đồ kia chặn lại. Tài xế là một người có võ, chỉ có điều người bên kia đông, thế lại mạnh, đồng thời anh ta còn đang bị thương nên không thể làm gì được. Chớp mắt, tài xế đã bị đám người kia ấn xuống đất và đánh tơi tả.
Ngụy Ngôn Diễm cắn răng nhìn cảnh tượng đó, thế nhưng cô lại không thể giúp gì được, chính bản thân cô còn đang bị Ngụy Uyển Nhu xuống tay nặng nề.
Ngụy Ngôn Diễm thở hồng hộc, cô đã đến sát mép lan can, phía dưới kia là vách đá và biển, chỉ sợ trượt chân xuống thì kết quả sẽ không mấy tốt đẹp đâu. Có vẻ như đây cũng là mục đích của Ngụy Uyển Nhu, cô ta câu khóe môi, sau đó xuống tay càng nặng hơn.
Trong một phút không chú ý, Ngụy Ngôn Diễm đã ăn một đòn thật mạnh vào lưng.
Khóe môi Ngụy Ngôn Diễm bật máu, trên lưng cô đau rát như xương cốt cũng đã sắp nứt ra rồi.
Trong một giây Ngụy Ngôn Diễm không kịp bảo vệ bản thân, cô đột nhiên bị Ngụy Uyển Nhu đẩy ngược về phía sau. Lan can không chắc chắn, Ngụy Ngôn Diễm ngã ngược chỉ có thể bám lấy chiếc lan can sắt đang lung lay như chực rơi xuống vách đá bất cứ lúc nào.
Ngụy Uyển Nhu rất vui sướng khi nhìn thấy cảnh này, nhìn cả người Ngụy Ngôn Diễm treo trên vách đá, cô ta sung sướng đến mức hai mắt cũng đã đỏ bừng.
Tài xế nhìn thấy cảnh này, cố hết sức bình sinh để đứng dậy cứu người nhưng lại bị đám côn đồ đó đè chặt xuống đất và còn ra tay tàn nhẫn hơn trước, tài xế bị đánh gãy mấy cái xương lập tức không chịu được mà ngất xỉu tại chỗ. May mắn trước khi mất đi ý thức, anh ta đã tìm thấy nút bấm chuyên dụng của nhà họ Phó và gửi tín hiệu cầu cứu.
Chỉ mong ông chủ có thể nhanh chóng chạy tới đây cứu người
Ở phía bên kia, Ngụy Ngôn Diễm đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Không biết có phải Ngụy Uyển Nhu muốn dày vò cô hay không mà cô ta không hề ra tay lúc này. Ngược lại Ngụy Uyển Nhu còn rất hưởng thụ, cô ta kể lể hết những gì mà cô ta cho là uất ức và đau khổ trong những năm qua vì sự có mặt của cô.
Điều này đã kéo được không ít thời gian, Ngụy Ngôn Diễm thở dốc, một tay cô nắm lan can, một tay còn lại đang tìm điểm tựa. Thế nhưng không may cô lại làm cho mấy hòn đá nhỏ lăn xuống, điều này đã khiến cho Ngụy Uyển Nhu chú ý tới.
“Mày còn dám chạy trốn.”
Nói xong cô ta dẫm thật mạnh vào bàn tay đang bám lấy chỗ mép đá nhô ra của Ngụy Ngôn Diễm.
“A...” Ngụy Ngôn Diễm ăn đau, không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, điều này lại bất giác kích thích Ngụy Uyển Nhu, cô ta vui sướng mà dẫm hết lần này đến lần khác. Cho đến khi bàn tay xinh đẹp của Ngụy Ngôn Diễm đã rướm máu đẩy thảm hại.
“Mày nhìn xem, nếu như mày xấu xí thì Phó Trạch Dương còn chú ý tới mày không?”
Vừa nói Ngụy Uyển Nhu vừa móc trong túi ra một lọ nhỏ rất đáng ngờ.
Như chứng thực suy nghĩ của cô, cô ta còn không ngần ngại mở nắp ra và đổ một chút chất lỏng đó xuống đường.
“Xèo... xèo...” Âm thanh đó khiến cho lòng người lạnh lẽo. Ngụy Ngôn Diễm đã biết nó là gì rồi, là axit.
Ngụy Uyển Nhu đúng là người tàn độc.
“Nếu như tao hủy dung mày, nhất định Phó Trạch Dương sẽ đá mày mà không chút do dự.” Vừa nói cô ta vừa dơ cao lọ axit, chờ mớ chất lỏng đó đáp trên mặt chị gái cùng cha khác mẹ của mình.
“Ngụy Ngôn Diễm, đừng trách tao ác độc, có trách thì trách bản thân mày sinh ra đã khiến cho người ta chán ghét.”