Phó Trạch Dương ôm cô vào lòng, mặc cho cô nhỏ giãy dụa, hắn vẫn không để tâm.
Thậm chí hắn còn thích thú khi thấy cô thở phì phò muốn giãy ra mà không được.
Đương nhiên là với tình thế hiện tại của Ngụy Ngôn Diễm, 10% cổ phần của Phó thị là điều rất hấp dẫn với cô.
Không chỉ cô mà ngay cả người cha không đáng làm cha kia cũng thèm nhỏ dãi.
Chỉ có điều, nếu như cô đồng ý như vậy thì chẳng khác gì cô kí vào hợp đồng bán mình cả.
Phó Trạch Dương nhìn thấy cô đang dao động, bèn ném luôn một miếng mồi béo bở nữa.
“Nếu như em lấy anh, anh sẽ giúp em báo thù.”
Việc Ngụy Ngôn Diễm Ngụy đại tiểu thư bị chèn ép ở Ngụy gia là điều ai ai cũng biết nhưng cũng không ai muốn quan tâm vào vũng nước đục đó cả.
Thế nhưng không hiểu sao một người bận trăm công nghìn việc như Phó Trạch Dương đây lại tham gia vào trò chơi đại chiến của mấy vị thiên kim này.
Ngụy Ngôn Diễm không có lập trường nào để tin người đàn ông này hết. Dù sao thì người chìm nổi trên thương trường đã lâu, giỏi nhất là ngụy trang và đưa ra cạm bẫy để dụ con mồi vào tròng.
Cô không muốn kí vào bản hợp đồng mất tự do đó.
“Tại sao tôi phải tin anh?”
Phó Trạch Dương cười mỉm, sau đó hắn ngồi dậy, kéo bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn ở trên tủ cạnh giường đưa cho cô gái nhỏ.
Hợp đồng hôn nhân, kí hiệp ước 3 năm, chỉ cần cô giúp hắn ra mắt người nhà họ Phó, hắn sẽ chuyển cho cô 10% cổ phần, không chỉ có vậy, Phó Trạch Dương còn dùng danh dự của bản thân ra để hứa hẹn rằng, hắn nhất định sẽ giúp cô giải quyết phiền phức từ phía nhà họ Ngụy.
“Giầy trắng mực đen, em đã tin chưa?”
Ngụy Ngôn Diễm trầm ngâm thật lâu, sau đó cô mới nhướng mày lên.
“Tôi muốn xem thành ý của anh đã.”
Phó Trạch Dương nghe thấy vậy thì lấy làm vui vẻ, hắn bế ngang cô gái đang nằm trên giường lên làm cho cô giật nẩy mình.
“Anh làm gì?”
Người đàn ông nói với giọng điệu vô tội cực kì.
“Không phải em muốn xem thành ý của anh hay sao?”
Ngụy Ngôn Diễm nghe thấy vậy bèn ngậm miệng lại, không biết hắn tính làm gì.
Cô theo người đàn ông ra xe, chiếc xe đắt tiền lăn bánh từ trang viên nhà họ Phó tới một con đường sầm uất, sau đấy đi dần về con đường mà Ngụy Ngôn Diễm quen thuộc.
Đây là đường về biệt thự Ngụy gia, hắn muốn làm gì?
Đến biệt thự, cánh cổng ở bên ngoài mở toang để chào đón hai người.
Phó Trạch Dương bế cô như lúc đầu rồi đi thẳng vào nhà.
Vào đến phòng khách, ấy vậy mà Ngụy Ngôn Diễm lại nhìn thấy cha mình đang ngồi uống trà ở đó, bên cạnh ông còn có một bản hợp đồng giấy tờ gì đó.
Cha Ngụy thấy Phó Trạch Dương tới thì cười như được mùa.
“Phó tổng, không biết cậu tới đây là để bàn bạc hợp đồng tiếp có đúng không?”
Phó Trạch Dương ngồi xuống ghế sô pha, không hề có ý định buông cô ra.
Cha Ngụy thấy Ngụy Ngôn Diễm ngồi trên đùi hắn như vậy cũng không duy trì nổi nụ cười nữa.
“Ngôn Diễm, ba dạy con thế nào, sao con có thể thất lễ như vậy được chứ?”
Ngụy Ngôn Diễm còn chưa kịp đáp Phó Trạch Dương đã lên tiếng trước.
“Người của tôi, muốn làm gì thì làm. Ngụy tổng, ông bớt quan tâm thừa đi.”
Cha Ngụy thấy hắn không nể nang như vậy bèn thấy mất mặt, nhưng biết bản thân đang nhờ vả người ta nên chỉ nén giận không dám nói.
Tiếp theo đó, cha Ngụy còn được nghe thêm mấy lời còn khó tính hơn.
“Ngụy tổng, trước đây vợ tôi ở Ngụy gia thì nhị tiểu thư đã làm sai với vợ tôi rất nhiều. Tôi muốn nhị tiểu thư xuống đây quỳ xin lỗi vợ tôi.”