Nguyên Thanh vốn cho là việc cô trở thành nữ chính của « sơn chi » là điều chắc chắn, nhưng cô không ngờ rằng khi cô thảo luận lại những vấn đề liên quan đến phim với đạo diễn, hắn đột nhiên nhắc tới sự xuất hiện của nhân vật nữ chính, hắn cần phải cân nhắc giữa cô ấy và một người phụ nữ lưu thông khác trước khi đưa ra quyết định.
Đi ra công ty, Nguyên Thanh trong lòng rất khó chịu, tiểu hoa đán hiện tại thực sự rất nổi tiếng, nhưng cùng bộ phim này nữ chính xác định căn bản không hợp, cô ấy không có kĩ năng diễn xuất. Cô không muốn để tâm huyết của cha mình bị lãng phí.
"Ong ong ong ——" túi điện thoại đang rung lên.
Nguyên Thanh lấy ra nhìn xem, là Tông Tầm.
"Sao vậy không ở nhà?"
Nghe xong lời nói của anh Nguyên Thanh mới ý thức tới hiện tại đã hơn mười giờ đêm, cô cúi đầu nhìn xem giày của mình, thấp giọng nói: "Em đi công ty, bây giờ đi về." "Ừm."
Tông Tầm lên tiếng không có nói nữa, Nguyên Thanh trong lòng buồn phiền trong chốc lát bành trướng lên, bỗng cảm giác anh "Ừ" một cái nhạt nhẽo làm cô vô cùng bực bội.
"Ừm." Nguyên Thanh dứt khoát trả lời một cái "Ừ", tâm trạng của cô lặng đến đáy cốc, chỉ muốn nằm ngửa cự tuyệt giãy dụa, không muốn giống như bình thường giữ vững tinh thần đi đùa anh.
Đối với phản ứng của cô Tông Tầm nghĩ là có lẽ là cô quá mệt mỏi, anh nhắc nhở: "Trở về chú ý an toàn."
"Ừm." Nguyên Thanh tiếp tục lãnh đạm lên tiếng.
“Thôi, cúp máy.” Tông Tầm người đang dựa vào cửa của Nguyên Thanh xách theo túi sách đứng thẳng người.
"Ừm.". Nguyên Thanh nhanh chóng lên tiếng rồi mới cúp điện thoại. Cô dùng sức nắm chặt tay lại thành quyền, khung cứng điện thoại cắm chặt vào tay cô. Tông Tầm nằm ở trên bàn sách học tập, mỗi khi kết thúc câu hỏi đều phải nhìn lên màn hình điện thoại để ở trước mặt, để xem căn phòng mờ tối được ánh đèn chiếu vào từ lúc nào.
Ngay lúc anh đang thầm lo lắng tại sao Nguyên Thanh vẫn chưa quay lại, bóng tối trên màn hình cuối cùng cũng được thay thế bằng ánh sáng, bút gel trong tay cậu cũng bị cậu chủ thả ra lăn sang một bên.
Biết được cô an toàn về đến nhà là tốt rồi, hiện tại hẳn là nên yên tâm học tập mới đúng nhưng mà bây giờ Tông Tầm lại càng không muốn học tập, anh liếc mắt nhìn sách luyên tập một chút...cuối cùng vẫn đưa tay khép lại đứng dậy đi ra ngoài.
Ở trong nhà Nguyên Thanh tựa ở bàn ăn xoắn xuýt xem là muốn ăn cơm tối hay không, nghe được tiếng gõ cửa cô trong nháy mắt cảm giác được một chút vui vẻ, phiền não được an ủi một chút, ý thức được tâm tình của mình biến hoá mặc dù vẫn không thể nào buông lỏng, Nguyên Thanh quyết định vẫn là phải miễn cưỡng lên tinh thần đối đãi Tông Tầm, không lên lây nhiễm năng lượng tiêu cực cho anh. Bởi vì cô thích anh, Nguyên Thanh đang mở cửa trong nháy mắt đối với người đối diện lộ ra nụ cười, giả vờ như tất cả lo lắng và bực bội chưa từng xuất hiện.
Tông Tầm đi vào phòng đóng cửa phòng sau đó đóng cửa lại quay người nhìn Nguyên Thanh "Ăn cơm sao?"
"Không có.". Nguyên Thanh không thích nói dối, cô nói xong cười cười lấy lòng anh "Quên."
"Trước đó đã nói rồi đấy." Tông Tầm hạ lồng mày, đã nói phải ăn cơm chiều thật tốt.
Tâm vẫn là mệt mỏi quá, căn bản không muốn ăn cơm nhưng Nguyên Thanh vẫn nhếch mép cười theo Tông Tầm đi vào phòng bếp, nhìn anh mở tủ lạnh lấy cà chua cùng trứng gà ra.
Bị đè nặng bởi những thay đổi quan trọng, Nguyên Thanh trong lòng rối bời nhưng mà nhìn thấy bàn tay thon thả và sạch sẽ của anh nấu ăn cho cô thì rất vui, cô không biết được là mình đang ở tình trạng nào, chính là rất loạn. Có chút vui vẻ cũng có chút sốt ruột và bự bội xen lẫn cùng một chỗ. Tông Tầm chế biến món mì sốt cà chua đặc một cách nhanh chóng và ngon miệng, dưới ánh mắt im lặng của anh Nguyên Thanh đem một chén lớn mì sợi ăn vào bụng, sau đó mãn nguyện nói: "Cho ăn bể bụng em, em không thể ngồi, sẽ béo."
Vừa nói vừa cầm bát đũa đứng dậy, Tông Tầm đi theo cô muốn cầm lấy đồ trong tay cô, " Em đi."
"Không không không, em vừa vặn hoạt động một chút, không thể ngồi, sẽ béo." Nguyên Thanh cười nháy mắt mấy cái từ chối, rồi đi vào phòng bếp.
"Được.". Tông Tầm thỏa hiệp, đi theo phía sau cô như cái đuôi, hai người đứng trước bồn rửa bát, Tông Tầm từ phía sau ôm lấy cô.
Tay cô mềnh mại mảnh khảnh dính phải rất nhiều bọt, hô hấp củaTông Tầm nhẹ nhàng phả vào gần cổ cô. Tiếng nói của anh trầm thấp mê người: "Đêm nay ngủ anh có được hay không?" Còn đang lên dây cót tinh thần Nguyên Thanh nghe xong sau này nghiêng đầu một chút, cười cười dùng mặt cọ xát anh.
Tròng mắt Tông Tầm nhìn xem cô, khe ngực lấp ló dưới chiếc áo len cổ chữ V, kỳ kinh nguyệt khiến cô cấm dục 6 ngày. Hiện tại cô ngay tại trong lồng ngực của mình cười, Tông Tầm dưới bụng nóng lên, tại bên tai cô nói: "Nó nhớ em."
Nếu là bình thường, Nguyên Thanh nghe được lời của Tông Tầm đã sớm mềm nhũn trong tay anh, anh sẽ không miễn cưỡng buông tha cho thú tính của mình. Nhưng bây giờ bực bội tâm mệt cô nghe xong nhất thời luống cuống, cô đáp lại anh bằng một câu thân mật mà cô cho là linh hoạt hơn: "Sờ đầu một cái."
Tông Tầm cái cằm dừng ở trên vai của cô, an tĩnh mấy giây, môi mỏng khẽ mở: "Thật là lạnh nhạt."
Nghe anh tựa hồ tại bày tỏ bất mãn, Nguyên Thanh tâm tình triệt để bị bực bội chiếm giữ, cô thu lại nụ cười lạnh lùng lên tiếng "Ừm" Thấy tâm trạng cô không tốt, Tông Tầm đem du͙ƈ vọиɠ cố gắng đè ép lại như khi bình thường, anh khắc chế mình. Bình thản nói: "Vậy quên đi."
Trong mắt Nguyên Thanh, sự bình tĩnh giả tạo của anh đã biến thành sự thờ ơ và bỏ mặc. Không sao đâu, Nguyên Thanh cảm thấy đáy lòng cô bị anh bỏ rơi, cô quay lưng về phía anh, cáu kỉnh nói: "Anh không cần mỗi ngày đến bên em tán gẫu, đưa đồ cho em nấu. .. Cứ tự nhiên đi, nếu em muốn làʍ ŧìиɦ thì sẽ đến gặp anh. ”
Du͙ƈ vọиɠ bình tĩnh hoàn toàn bị lời nói lạnh lùng của cô dập tắt, trong mắt Tông Tầm một thứ gì đó bắt đầu xuất hiện vết nứt, anh buông cô ra, giọng nói có chút khinh thường:" Em là nghĩ như thế."
Không phải như vậy, Nguyên Thanh trong lòng nhất thời cảm thấy nhói đau, nhưng là không nhịn được tiếp tục châm chọc anh, cô rõ ràng trả lời : "Ừm" "Đúng" Tông Tầm câu lên một bên khóe miệng, cười lạnh gật đầu "Được."
Cục diện tồi tệ tới mức độ chẳng thể ngăn cản nữa, Nguyên thanh liền thuận theo sự tình nói tiếp tục, như có gai ở sau lưng thế nhưng cô vẫn như cũ mỉm cười hỏi: "Vậy anh bây giờ muốn làm sao?"
Tông Tầm lạnh a một tiếng. Thanh âm lạnh lùng khinh thường: "Không có tâm tình."
Chưa từng bị anh đối đãi khinh thường như thế qua, Nguyên Thanh trong lòng không chỉ là phiền não, cô khó chịu trái tim thấy đau, dùng sức cắn răng thời điểm buông ra nói một câu: "Vậy anh có thể rời đi..."
Tông Tầm giận quá thành cười. Vô tình nhẹ giọng lên tiếng: "Được."
Trái tim bị cô một mồi lửa thiêu đến thấy đau, phẫn nộ thất vọng cùng khó chịu trộn lẫn cùng một chỗ, Tông Tầm nắm tay thành quyền rồi buông ra, Không lưu luyến chút nào xoay người rời đi. Một mực đưa lưng về phía anh Nguyên Thanh cắn chặt hàm răng. Đem hốc mắt nóng lên một lần lại một lần chua xót đều bị mình đè xuống, cô vô thức từa ở cái bàn bên cạnh phòng bếp, lồng ngực đau nhức.
Đi cũng tốt. Cô dễ dàng bực bội dễ dàng nổi nóng, kết thúc quan hệ sớm một chút. Vẫn là một mình cô độc tốt hơn, để những tiêu cực của cô ấy không dính dáng gì đến ai.
Nghĩ như vậy nhưng Nguyên Thanh vẫn không khỏi chờ đợi tin tức của anh, nằm trên giường nhìn điện thoại vô số lần, trong lòng mong ngóng anh tìm đến mình.
Thường ngày chỉ cần hai người không cùng qua đêm một chỗ, ban đêm thời điểm 11 rưỡi bọn họ đều sẽ phát tin ngủ ngon cho đối phương.
Hiện tại là 11 giờ 25 phút, Nguyên Thanh mở điện thoại lên, nặng nề chờ tin tức, đến nay vẫn chưa tìm lại chính mình. Kết quả này chắc ai cũng đoán được, anh là một người lạnh lùng và kiêu hãnh, cô nói như vậy thì lòng kiêu hãnh của anh sẽ không cho phép anh đến tìm cô.
Nguyên Thanh hạ quyết tâm nếu không nhận được lời chúc ngủ ngon trước 11 giờ 31 phút, cô sẽ tắt điện thoại và đi ngủ ngay lập tức và không nghĩ về anh nữa.
Dày vò, chẳng còn tâm trạng để làm gì, đầu óc trống rỗng, chỉ biết chờ đợi.
11:29.
11 giờ 30 phút.
11:31.
Nguyên Thanh trong lòng chua xót mà nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đôi mắt đỏ hoe tuyệt vọng, nhăn mũi chua xót.
Muốn đợi thêm một phút, 11:32.
11 giờ 33 phút, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, tim Nguyên Thanh lệch một nhịp, cô nhanh chóng kiểm tra WeChat.
"Ngủ ngon.". Tông Tầm phát.
Edit: Tim toiii cx sắp lệch 1 nhịp vì a cj:)
Nguyên Thanh trong lòng vừa nóng vừa đau, cô tranh thủ thời gian cũng trả lời một cái :"Ngủ ngon." Đợi mấy giây, Tông Tầm trả lời: "Em chỉ là nhất thời phẫn nộ khó chịu, Bây giờ tôi đã tốt hơn. anh biết những gì em nói không phải thật sự. Đúng không?"
Nguyên Thanh bị anh làm cho vừa muốn khóc vừa muốn cười. Cô đau lòng che ngực, . Trong lòng tràn đầy đều là anh.