Chồng cô ta cũng rất đẹp trai, là kiểu đàn ông vô cùng dịu dàng, lịch sự.
Tô Noãn Tâm suy nghĩ một chút, vẫn là đi đến chào hỏi họ: “Ảnh hậu Đàm, tôi là Tô Noãn Tâm”
Đàn Thiên Hương hờ hững mà liếc nhìn cô một cái, sau đó nói một câu: “Xin chào”
“Ảnh hậu Đàm đau chân sao?”
“ừ”
“Ra ngoài chơi thì đi giày đế bằng thì ổn hơn, cô đi giày cỡ bao nhiêu vậy? Trong hành lý của tôi có chuẩn bị thêm giày, có cần cho cô mượn một đôi không?”
Đàn Thiên Hương lắc đầu nói: “Không cần đâu, chờ lên máy bay rồi thì cũng không cần đi bộ nữa”
“Vậy được, vị này là anh nhà cô sao?”
Phí Dương đứng dậy mà cười với cô: “Xin chào, tôi là chông của Thiên Hương, Phí Dương”
“Chào anh, xem ra hai người rất xứng đôi! Người đẹp lạnh lùng với người đàn ông ấm áp, dịu dàng! Thực sự là hâm mộ hai người quá!”
Đàn Thiên Hương nhếch miệng mà nói: “Cô nghĩ tôi đã rời khỏi giới giải trí nên không thèm xem tin tức sao?”
“Hả?” Mặt Tô Noãn Tâm tràn đầy mơ hồ.
“Có tổng giám đốc Lệ nhà cô ở đây, cô cần gì phải hâm mộ ai nữa?”
“Hà… cái đó không giống! Ông cha nói rất đúng, đàn ông của nhà khác lúc nào cũng tốt hơn”
Bên kia Lệ Minh Viễn và Tân Thiên và Quý Quân đang nói chuyện với nhau.
Đột nhiên nghe thấy câu này, sắc mặt Lệ Minh Viễn liần tối Mặt Tân Thiên có chút hả hê mà nhìn anh: “Câu này của cô nhóc.
nhà cậu nói rất được đấy, nhưng mà trong mắt người đàn ông thì người phụ nữ nhà người khác đúng là tốt hơn”
Lệ Minh Viễn lạnh lùng nói: “Không thấy thế”
“Không nỡ phản đòn à?”
“Liên quan khỉ gì đến anh”
Quý Quân cũng cười nói: “Vị ảnh hậu Đàm kia và chồng mình không hợp nhau lắm, đã đến hồi lâu rồi mà không thấy chào hỏi với ai… cô Tô muốn làm quen với họ cũng là rất phí sức đấy Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Cô nhóc tự đến làm quen”
Anh biết rõ chuyện của Đàn Thiên Hương.
Cũng biết tính cách như thế này là ở đâu ra.
Những người đã từng bị tổn thương thì đều rất khó mà tin tưởng người khác.
Cũng không quen biết quá nhiều người nên không muốn phiền phức
Chỉ muốn sống một cách yên ổn.
Nếu không phải nhà họ Phí phá sản thì cô ta cũng không phải đi làm lại.
Một câu này của Tô Noãn Tâm đã thành công chọc cười được Đàn Thiên Hương lạnh lùng này.
Cô ta có chút không nhịn được mà nói: “Cô không sợ tổng giám đốc Lệ nhà cô nghe được sao?”
‘Tô Noãn Tâm le lưỡi với Lệ Minh Viễn một cái, rồi lại nở một nụ cười lấy lòng.
Lệ Minh Viễn chỉ đành bó tay.
Đến chỗ có nhiều phóng viên chó săn như thế này mà cũng dám diễu võ dương oai với mình sao?
ng vô cùng dịu dàng, lịch sự.
Tô Noãn Tâm suy nghĩ một chút, vẫn là đi đến chào hỏi họ: “Ảnh hậu Đàm, tôi là Tô Noãn Tâm”
Đàn Thiên Hương hờ hững mà liếc nhìn cô một cái, sau đó nói một câu: “Xin chào”
“Ảnh hậu Đàm đau chân sao?”
“ừ”
“Ra ngoài chơi thì đi giày đế bằng thì ổn hơn, cô đi giày cỡ bao nhiêu vậy? Trong hành lý của tôi có chuẩn bị thêm giày, có cần cho cô mượn một đôi không?”
Đàn Thiên Hương lắc đầu nói: “Không cần đâu, chờ lên máy bay rồi thì cũng không cần đi bộ nữa”
“Vậy được, vị này là anh nhà cô sao?”
Phí Dương đứng dậy mà cười với cô: “Xin chào, tôi là chông của Thiên Hương, Phí Dương”
“Chào anh, xem ra hai người rất xứng đôi! Người đẹp lạnh lùng với người đàn ông ấm áp, dịu dàng! Thực sự là hâm mộ hai người quá!”
Đàn Thiên Hương nhếch miệng mà nói: “Cô nghĩ tôi đã rời khỏi giới giải trí nên không thèm xem tin tức sao?”
“Hả?” Mặt Tô Noãn Tâm tràn đầy mơ hồ.
“Có tổng giám đốc Lệ nhà cô ở đây, cô cần gì phải hâm mộ ai nữa?”
“Hà… cái đó không giống! Ông cha nói rất đúng, đàn ông của nhà khác lúc nào cũng tốt hơn”
Bên kia Lệ Minh Viễn và Tân Thiên và Quý Quân đang nói chuyện với nhau.
Đột nhiên nghe thấy câu này, sắc mặt Lệ Minh Viễn liần tối Mặt Tân Thiên có chút hả hê mà nhìn anh: “Câu này của cô nhóc.
nhà cậu nói rất được đấy, nhưng mà trong mắt người đàn ông thì người phụ nữ nhà người khác đúng là tốt hơn”
Lệ Minh Viễn lạnh lùng nói: “Không thấy thế”
“Không nỡ phản đòn à?”
“Liên quan khỉ gì đến anh”
Quý Quân cũng cười nói: “Vị ảnh hậu Đàm kia và chồng mình không hợp nhau lắm, đã đến hồi lâu rồi mà không thấy chào hỏi với ai… cô Tô muốn làm quen với họ cũng là rất phí sức đấy Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Cô nhóc tự đến làm quen”
Anh biết rõ chuyện của Đàn Thiên Hương.
Cũng biết tính cách như thế này là ở đâu ra.
Những người đã từng bị tổn thương thì đều rất khó mà tin tưởng người khác.
Cũng không quen biết quá nhiều người nên không muốn phiền phức
Chỉ muốn sống một cách yên ổn.
Nếu không phải nhà họ Phí phá sản thì cô ta cũng không phải đi làm lại.
Một câu này của Tô Noãn Tâm đã thành công chọc cười được Đàn Thiên Hương lạnh lùng này.
Cô ta có chút không nhịn được mà nói: “Cô không sợ tổng giám đốc Lệ nhà cô nghe được sao?”
‘Tô Noãn Tâm le lưỡi với Lệ Minh Viễn một cái, rồi lại nở một nụ cười lấy lòng.
Lệ Minh Viễn chỉ đành bó tay.
Đến chỗ có nhiều phóng viên chó săn như thế này mà cũng dám diễu võ dương oai với mình sao?