“Ảnh hậu Đàm, Bạch Kỳ Sương là cô giáo của tôi… Ngô Thu là người đại diện của tôi, cô giáo tôi bảo tôi làm quen với cô”
Đàm Mộc Kinh kinh ngạc mà nói: “Bạch Kỳ Sương là cô giáo của cô sao?”
“Đúng vậy”
“Cô cũng may mắn đấy… Bạch Kỳ Sương là một ảnh hậu có thực lực”
“Ừm, tôi rất khâm phục cô giáo của mình”
Đàm Mộ Linh gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Tham gia tiết mục này thực sự là có chút sụp đổ.
Giờ đã có học trò của người bạn cũ ở đây thì cũng có người giao lưu cùng, sẽ không nhạt nhẽo lắm.
Rất nhanh, nhân viên của tổ tiết mục đã đến thông báo có thể lên máy bay rồi.
Lúc này đám người mới ngừng nói chuyện mà cùng nhau lên máy bay.
Quãng đường suốt mất giờ, nhưng có Hứa Bảo Châu và Lâm Xuân Mạn ở đây nên Tô Noãn Tâm cũng không thấy nhàm chán lắm.
Ngược lại còn bất giác mà quan tâm đến Đàn Thiên Hương.
Có thể là vì biết được quá khứ của cô ta, cảm thấy cô ta rất đáng thương.
Phí Dương, chồng Đàn Thiên Hương cũng hết lòng chăm sóc cô ta, suốt chuyến bay chưa từng để tâm đến người khác, mà chỉ chăm sóc tốt cho cô ta.
Ngay cả đi ngủ thì cũng phải ôm cô ta cho chặt, đắp chăn cho kín.
Nhưng mà cả chuyến đi, Đàn Thiên Hương ngủ một giấc cũng tỉnh lại mất bốn, năm lần, cứ như là gặp ác mộng vậy.
Phí Dương vẫn luôn vuốt lương cô ta, rồi ôm cô ta thật chặt.
Tô Noãn Tâm nhìn thấy vậy thì tâm thở dài.
Lệ Minh Viễn bị bơ đẹp đã không muốn nói chuyện nữa.
Đã nói là sẽ đi chơi mà giờ lại cứ chú ý vào người khác.
Anh còn nói được gì nữa?
Anh đành đeo bịt mắt lên rồi ngủ.
Đột nhiên cô nhóc lại kéo tay anh, dựa vào vai của anh mà nói: “Chú à… Đàn Thiên Hương thật đáng thương”
Lệ Minh Viễn lạnh nhạt mà nói: “Sau đó thì sao?”
“Em muốn giúp cô ấy”
“Lâm Thị đã bắt đâu đánh nhau với nhà họ Dương rồi, không cần phải quan tâm mấy chuyện đó, nhà họ Dương mà sụp đổ, Dương Trọng Lâm ngồi tù rồi thì cơn ác mộng của Đàn Thiên Hương sẽ kết thúc”
Tô Noãn Tâm ngơ ngác mà hỏi: “Hả? Chuyện khi nào đấy?”
“Sau khi em bảo Lý Mạnh điều tra… ra ngoài chơi thì chơi cho vui đi, đừng có mà nghĩ đến chuyện của người khác”
“Nhưng… Dương Trọng Lâm thực sự sẽ ngồi tù sao?”
“Gã ta làm không ít chuyện cưỡng ép nữ diễn viên, thu gom được hết bằng chứng rồi thì chuyện gã ta đi tù là chuyện sớm muộn thôi”
“Chú à… cảm ơn chú.
”
Lệ Minh Viễn xoa đầu cô: “Ngoan, nghỉ một chút đi.
Buổi chiều qua đó còn có thể chơi một lúc”
“Được, em ngủ với chú”
“Ừm, ngoan”
Tô Noãn Tâm chui vào trong lòng Lệ Minh Viễn, cuộn tròn trong chăn mà nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Người không có buồn phiền thì ngủ rất nhanh, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
Thể hiện có chú ở đây thật là tốt.