Nói đến chuyện quá khứ, Tô Ngọc Mỹ thật ra đuối lý.
Cả nhà chăm lo cho bà như thế, bởi vì bà lớn lên xinh đẹp, mong bà trưởng thành rồi có thể gả cho gia đình nào tốt một chút, giúp đỡ nhà mình.
Thế mà cuối cùng, bà lại không lập gia đình, coi như là nợ ơn nuôi dưỡng của cả nhà.
Bấy giờ, bà hít sâu một hơi: "Được, chuyện này cứ thế cho qua, sức khoẻ con cũng ổn định, không nói đến nữa.
Đại Minh, đứng dậy đi.
Tô Đại Minh mắt đỏ au bò dậy: "Chị không trách em là được rồi."
Tô Ngọc Mỹ thở dài, nói: "Tôi không trách chủ, nhưng Noãn Tâm thì tôi không chắc! Đại Minh, chú cũng thật là, dù chú không muốn cho mượn tiền, thì cũng đừng đập tiền vào mặt con trẻ như thế! Noãn Tâm chẳng phải con nít, cái gì cũng không hiểu!"
Tô Đại Minh sờ mũi, đáp: "Chuyện đó là hiểu nhầm mà!" "Thôi để tí nữa tôi khuyên Noãn Tâm một tiếng.
Chị gái của Tô Ngọc Mỹ, Tô Ngọc Đào cười híp mắt nói: “Cái này thì đúng.
Chúng ta là chị em ruột thịt mà, người một nhà cả, phải hoà thuận mới đúng chứ.”
Tô Noãn Tâm chỉ thấy đau cả đầu.
Đặc biệt từ lâu cô đã đoạn tuyệt quan hệ với đám họ hàng cực phẩm này rồi.
Giờ bỗng qua lại với nhau, cô cảm thấy sau này sẽ có không ít phiền phức đầu.
Quả nhiên, bà ngoại cô chợt mở miệng: “Ngọc Mỹ này, mấy năm này con thân con gái một mình nuôi con, chẳng dễ dàng gì.
Chị con muốn tìm cho con đối tượng chăm lo cho con sau này”
Tô Ngọc Đào vội tiếp lời: “Đúng thế, nhiều năm như thế rồi, cả nhà vẫn lo cho chuyện chung thân đại sự của em đấy.
Anh rể em có người bạn, làm chủ thầu, một năm cũng kiếm được mấy chục triệu.
Điều kiện gia đình cũng không tệ, đã ly dị, trong nhà chỉ có một thằng con trai, hiện đã lên đại học, em thấy thế nào?”
Tô Ngọc Mỹ cau mày, đáp: “Thôi.
Mẹ, con không định kiếm ai để kết hôn cả.” “Thế sao được, Noãn Tâm lớn như thế rồi, em cũng nên nghĩ cho mình đi thôi!”
Tô Noãn Tâm không nhịn được nữa, đi đến nói: “Dì cả, bây giờ mẹ tôi là thanh tra của một công ty đã lên sàn, lương một năm cũng mấy chục triệu, còn hơn cả chủ thầu.
Dì đừng đánh chủ ý lên mẹ tôi nữa.
Tiền giới thiệu người ta cho dì bao nhiêu, tôi cho dì bấy nhiêu được không? Làm ơn tha cho mẹ tôi đi?"
Lời nói này của Tô Noãn Tâm lập tức chọc mọi người nổi giận.
"Cái con bé này, ăn nói kiểu gì thế hả.
Dù gì thì dì cả cũng là chị ruột của mẹ cháu, bà là mẹ ruột của mẹ cháu, có thể hại mẹ cháu được hay sao, bà và dì cả cũng chỉ muốn tốt cho mẹ cháu thôi! Sao hả, mới đi làm diễn viên không lâu đã không thèm để người lớn vào mắt rồi đấy à"
Tô Noãn Tâm còn chưa nói gì, Tô Ngọc Mỹ vội vã giải thích: "Mẹ, chị, Noãn Tâm không có ý đó.
Chỉ là con bé thương con, không muốn thấy mọi người ép con làm chuyện con không muốn làm thôi"
Tô Ngọc Đào đỏ mắt ngay lập tức: "Ngọc Mỹ à, lời này của em là sao, chị với mẹ sẽ so đo với đứa con nít như Noãn Tâm sao? Chị biết là nó hiếu thuận, nó thương em.
Ồ, Noãn Tâm này, kia là bạn trai cháu phải không! Ái chà đúng là lịch sự đẹp trai quá nha! Mà nè, hai chị họ cháu còn chưa có người yêu đầu.
Giờ cháu làm diễn viên rồi, quen biết rộng, giúp hai chị xem sao nhé."
Tô Noãn Tâm tức giận đáp: "Tôi không có mắt nhìn được như hai chị.
Người tôi giới thiệu, chắc chắn sẽ bị hai chị khinh bỉ thôi." "Sao thế được.
Cháu cứ lấy bạn trai cháu đây làm tiêu chuẩn mà giới thiệu, chắc sẽ lọt mắt xanh hai đứa nó."
Nhổ vào!
Hàng hiếm như chủ nhà tôi, dì tưởng ra đường tùy tiện kiếm là kiếm được chắc?.