Từng ngụm từng ngụm cứ thế được đưa vào khoang miệng, hương vị đắng nồng lấn chiếm khắp nơi. Linh Hoa có chút nhăn mặt, có lẽ vì lâu rồi cô chưa động vào rượu chăng, hay là do chai này nặng hơn cô nghĩ.
"Uống nhiều vậy sao"
"Em đang đua với tôi à"
Linh Hoa cũng chẳng trả lời lấy anh một câu, chỉ đưa ly về hướng anh, ra hiệu muốn thêm rượu. Từ từ khuôn mặt xinh đẹp của con sâu rượu trước mặt anh dần dần đỏ lên. Lời nói có vẻ không kiểm soát được.. Cô cứ lẩm bẩm cái gì đó suốt mà anh chẳng tài nào nghe rõ.
Bất ngờ cô gọi tên anh...
"Huễ Minh"
"Bộ anh thích làm bạn với tôi lắm hả"
Giọng nói lè nhè từ men rượu khiến anh có chút không nhịn cười lên tiếng.
"Ai nói tôi thích làm bạn với em"
"Em tự tin quá rồi đấy"
Linh Hoa gật gù nốc thêm một ngụm rượu lớn, đôi mắt chao đảo nhìn về phía anh, hai tay áp lấy khuôn mặt điển trai của Huễ Minh lên tiếng.
"Này, sao có nhiều tên sao chổi này thế"
"Quái vật ba đầu sao"
Vừa nói vừa vỗ vỗ vào mặt anh, Huễ Minh như bị đóng băng tại chỗ, bộ mặt khác của Linh Hoa xuất hiện rồi sao.
"Em quậy quá rồi đó"
"Không uống nữa"
Anh giật lấy chai rượu từ phía cô, Linh Hoa bỗng dừng lại, cúi gầm mặt xuống không phát ra tiếng động.
Cứ tưởng là chuyện gì khi anh đi gần tới, cúi mặt xuống nhìn cô vén nhẹ tóc, Linh Hoa bỗng ngước phắt lên bĩu mỗi nhìn anh. Tông giọng mè nheo lại tiếp tục xuất hiện.
"Anh tính giành rượu với tôi à"
"Hỏng chịu đâu"
"Sao lại lấy nó đi"
Bây giờ trong đầu anh có rất là nhiều dấu chấm hỏi cho những cái việc trên. Như kiểu anh rơi vào một thế giới khác trước mặt anh cái cô gái tên Linh Hoa này thật kì lạ. Tuy dáng vẻ nhõng nhẽo này có chút không quen, nhưng mà nói đúng ra thì cũng rất chi là dễ thương đó. NOVELT
Cô bất giác gục đầu vào vai anh, ăn nói có chút lộn xộn.
"Có phải là những người như tôi mọi người thường không muốn chơi cùng phải không"
"Kiểu ai cũng ghét bỏ ấy"
Huế Minh có chút không hiểu lời nói của cô, vì nhìn vào thời điểm hiện tại anh chỉ nhìn thấy được sự ái mộ từ tất cả mọi người khi đối diện với cô.
Nhưng anh chợt nhớ lại điều gì đó, gộp chúng lại ngẫm nghĩ một lúc thì đã có thể hiểu câu nói từ phía cô. Tiếng nấc cụt dần xuất hiện, gương mặt của Linh Hoa vẫn cứ gục xuống vai của anh.
Nhìn lúc này, anh nghĩ mà thấy mắc cười, khi nãy có người rất chi là mạnh miệng vỗ ngực mà nói, giờ đây lại như con sâu rượu nằm gọn trong vòng tay anh. Anh lắc đầu ngao ngán nhìn cô...
"Cứ tưởng em như nào, thì ra là con sâu nát rượu"
"Được rồi đừng quấy nữa"
"Ngoan, em không cần để ý bọn họ làm gì"
Giọng nói nhỏ nhẹ mè nheo được phát ra...
"Ý anh là sao...
Anh vỗ nhẹ lưng, vuốt ve an ủi lấy cô, lên tiếng trả lời
"Vì em có tôi ở cạnh, nên không cần phải để ý bọn họ"
"Ngoan, nếu em muốn tôi vẫn có thể mang tất cả đến phục tùng em"
Anh xoa nhẹ đầu của cô, chẳng hay từ khi nào cô đã ngủ thiếp đi.. Bế nhẹ cô lên đưa vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Cẩn thận đắp chăn, không quên xoa nhẹ đầu cô một cách dịu dàng.
Đôi mắt yêu thương luôn hướng về phía cô. Anh cũng chẳng hay từ khi nào bản thân lại phát sinh tình cảm đặc biệt với cô gái trước mắt này.
Lần đầu khi cả hai người gặp nhau với cương vị là đối tác đôi bên, anh chỉ cảm thấy muốn trêu chọc một chút. Nhưng càng ngày việc trêu chọc trở thành thói quen.
Cho đến một thời điểm anh chợt nhận ra, không có sự xuất hiện cũng như thói quen trêu chọc, hay thiếu đi khuôn mặt tức giận của cô sau mỗi lần bị trêu, thật khiến anh không có cảm giác yên lòng.
Bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, anh dọn dẹp tất cả đống mà cả hai khi nãy đã ăn uống cùng nhau, sắp xếp lại mọi thứ ngăn nắp.
Rồi quay lại mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy Linh Hoa trong trạng thái ngủ rất ngon khiến anh cũng đã an tâm hơn phần nào. Có lẽ buổi khích uống rượu này cũng đã diễn ra như anh mong muốn rồi.
Cúi người gần xuống, anh khi nãy bế cô có để ý ở cổ tay có một vết sẹo ngang khá khá dài. Có lẽ những chuyện quá khứ kia đã đầy đoạ cô bé của anh quá nhiều rồi nhỉ..
Anh chọt nhẹ vào mặt cô, rồi từ từ chạm vào cổ tay, nhìn nó nhẹ nhàng lên tiếng.