"Thiệt! Cái vụ này rần rần bên 9a1 mà mày không biết à. Duy Khải nó thừa nhận luôn rồi mà."
Hạ An càng nghe thì càng cảm thấy hoang mang.
Cô thật sự không thể hiểu được những lời mà bọn họ đang nói là gì?
Hạ An xoay người lại nhìn bọn họ: "Các cậu đang nói gì vậy? Tôi với Duy Khải.. hồi nào chứ?"
Mấy người đó nhìn thấy thái độ ngỡ ngàng của Hạ An cũng cảm thấy làm lạ: "Chứ không phải cậu đang cặp với Duy Khải sao?"
Hạ An hoàn toàn bất ngờ với những gì họ nói.
Cô và Duy Khải cặp với nhau từ hồi nào, tại sao cô lại không biết?
Hạ An gấp gáp giải thích: "Không phải, tôi và Duy Khải không có. Tôi không thích Duy Khải!"
Tuy nhiên, Hạ An vừa nói hết câu thì giọng của Duy Khải từ sau lưng của cô truyền đến: "Hạ An, cậu vừa nói cái gì vậy?"
Duy Khải vì đứng ở ngoài căn tin đợt Hạ An hơi lâu nên cảm thấy sốt ruột liền nhanh chóng đi vào tìm cô. Ai ngờ đi được nửa đường thì lại vô tình nghe được những lời Hạ An vừa nói ban nãy.
Hạ An xoay người lại nhìn thấy sắc mặt âm u của Duy Khải, đôi mắt thì đã đỏ ngầu.
Anh đang tức giận nhìn cô.
Hạ An đã ở cùng Duy Khải được một khoảng thời gian cũng được xem là khá dài. Có đôi lần cô nhìn thấy được dáng vẻ tức giận của anh, nhưng nó không đến nỗi phẫn uất như lúc này, dường như trong đó còn có một chút bi thương không nói được thành lời.
Duy Khải cứ nhìn cô mà không nói gì.
Trong ánh mắt đó chỉ toàn là sự thất vọng. Thấy vọng về người con gái đang đứng ở trước mắt anh.
Chính miệng cô đã nói là cô không thích anh.
Vậy những điều từ hôm qua đến giờ anh làm có nghĩa lý gì?
Từ hôm qua đến giờ anh làm ầm ĩ lên, công khai với tất cả mọi người rằng anh và Hạ An đang quen nhau.
Không ai có thể tưởng tượng được là anh đã hạnh phúc như thế nào đâu.
Để rồi bây giờ nghe thấy cô nói là không thích anh sao?
Cái cảm giác lúc này của anh chính là, bản thân mình vừa tìm được đường để leo lên vực thẳm, sắp tìm thấy được ánh sáng rồi thì lại bị đẩy xuống trở lại.
Bây giờ đây thương tích đầy mình.
Hạ An chưa kịp lên tiếng nói đều gì thì Duy Khải đã nắm lấy cổ tay cô kéo cô đi ra khỏi căn tin.
Mọi người có mặt ở đó đều hiếu kỳ mà quay lại nhìn về phía hai người họ.
Duy Khải đi rất nhanh.
Mỗi bước chân đều bước rất vội vàng, Hạ An hoàn toàn không thể theo kịp anh. Có mấy lần loạng choạng suýt té nhưng cũng may Duy Khải kéo cô lại được, nhưng còn chưa kịp ổn định lại thì Duy Khải lại kéo cô đi tiếp.
Duy Khải kéo Hạ An lại một gốc cây gần bãi đỗ xe của trường, nơi này thường rất ít học sinh qua lại.
Bấy giờ Duy Khải mới buông tay của Hạ An ra.
Anh xoay lưng lại với cô, hít thở vài lần để bình tĩnh lại nếu anh không bình tĩnh lại được thì chắc chắn sẽ phát điên với cô mất.
Mãi một lúc sau, Duy Khải mới quay lại nhìn Hạ An.
Anh hỏi, trong giọng vẫn còn thấy rõ được sự tức giận: "Cậu nói đi! Những lời vừa nãy cậu vừa nói là như thế nào?"
Hạ An mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì Duy Khải đã mất bình tĩnh giành nói trước: "Cậu nói cậu không thích tôi vậy tại sao lại mua áo cho tôi chứ?"
Nhìn thái độ giận dữ của Duy Khải lúc này, Hạ An chần chừ một hồi vẫn không dám nói ra sự thật.
Duy Khải lớn tiếng quát: "Nói đi!"
Hạ An giật mình: "Cái áo đó.. tôi không mua cho cậu?"
"Không mua cho tôi vậy cậu mua cho ai?"
"Tôi không mua cho ai hết."
Hạ An chưa kịp nói hết câu thì đã bị Duy Khải nhảy vào.
"Không mua cho ai vậy tại sao mua hai cái?"
Hạ An nhỏ giọng, thật thà nói: "Tại mua hai cái mới được giảm giá."
Duy Khải như hóa đá ngay tại chỗ khi nghe được những lời của Hạ An.
Mãi đến một lúc sau môi anh bỗng nhiên cong lên, một nụ cười nhàn nhạt, chua chát.
Anh không nhìn vào cô, lạnh nhạt nói: "Được lắm Hạ An. Cậu được lắm! Cậu giỏi lắm! Cậu dám lừa tôi!"
"Tôi không có lừa cậu cái gì hết, là cậu không cho tôi giải thích mà."
Hạ An chưa kịp nói hết câu đã bị Duy Khải lớn tiếng ngắt lời: "Đúng rồi, là lỗi của tôi! Của tôi hết, được chưa?"
Duy Khải nói xong liền xoay người bỏ đi.
Hạ An nhìn theo bóng lưng của anh không hiểu sao trong lòng lại có chút tủi thân.