Trần Minh Quân mở mắt ra, tỉnh lại. Hắn chợt nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Rồi theo bản năng mà đứng bật dậy dò xét vai trái.
Sờ tới sờ lui vẫn không thấy có gì bất thường. Trần Minh Quân không khỏi sờ sờ lên đầu mình
“Không lẽ mình nằm mơ! “
Nói rồi hắn liền phủ định chính mình
“Không thể nào, cảm giác đau đớn rõ ràng như vậy thì sao lại là nằm mơ được.”
“KHÔNG ĐÚNG!”
Giống như lại nhớ ra chuyện gì đó. Hắn chợt nhảy dựng thêm lần nữa, làm ra thủ thế, mắt ngó nhìn xung quanh
“Chỗ này là chỗ nào?”
Đúng lúc đó, không gian trước mắt hắn sinh ra dao động, không khí như mặt nước bị ai đó khuấy đảo lên. Rồi một bóng người đột ngột hiện ra. Người này có vẻ ngoài trung niên, toàn thân trang phục màu đỏ tím vô cùng bắt mắt.
Nhìn bóng người này, một cảm giác quen thuộc mà xa lạ dâng lên trong lòng Trần Minh Quân. Xa lạ là vì hắn chưa bao giờ gặp qua người này. Quen thuộc là vì kẻ này chính là người mà hắn đã thừa kế ký ức.
Không sai, đó chính là Hư Tôn Giả.
Chỉ có điều, lúc này Hư Tôn Giả chỉ là một cái ảo ảnh. Nhìn giống như một loại ảnh chiếu kỹ thuật số.
Trong lúc Trần Minh Quân còn đang không hiểu chuyện gì, bóng dáng Hư Tôn Giả đã quỳ xuống hành lễ.
“Lão nô ra mắt chủ nhân!”
Thấy vậy, Trần Minh Quân mới kịp bừng tỉnh lại. Đồng thời, hắn cũng đã lấy lại được tinh thần. Cũng đã biết hiện tại hắn ở trong Không Gian Châu. Trải qua một lần kịch biến suýt c·hết, cho nên hắn mới có chút mụ mị đầu óc. Hiện tại thì đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn nhìn vào bóng dáng trước mặt. Trong lòng biết rõ, kẻ này có hình dáng và trí nhớ của Hư Tôn Giả, nhưng thực sự mà nói thì không phải hư tôn giả. Có thể nói là một trí tuệ hoàn toàn mới, được sinh ra dựa trên nền tảng ký ức và căn nguyên nguyên thần của Hư Tôn Giả mà thôi.
Kiểu trí tuệ này không được xem là một loại sinh mạng. Chỉ có thể nói là giống như một loại trí năng, trí tuệ nhân tạo tầm cao.
Một loạt suy nghĩ lướt nhanh qua trong đầu. Sau đó, hắn bình tĩnh nói
“Ừ, đứng lên đi”
“Cảm ơn chủ nhân!”
“Kể cho ta nghe mọi chuyện từ lúc ta b·ị t·hương”
“Vâng!”
Sau đó, theo lời kể của trí năng Hư Tôn Giả, Trần Minh Quân cũng biết được chuyện gì đã diễn ra. Lúc Trần Minh Quân tiến vào thì đã b·ị t·hương cực nặng, thần trí b·ị đ·au đớn làm cho mơ hồ rồi hôn mê. Dẫn tới tính mạng của hắn gặp phải nguy cơ chưa từng có.
Nhận thấy Trần Minh Quân gặp sinh tử nguy cơ. Trí năng Hư Tôn Giả đang ngủ sâu liền bị buộc phải thức tỉnh.
Tuy nhiên, vì quá trình khôi phục còn chưa hoàn thành, trí năng Hư Tôn Giả có thể bị cưỡng chế ngủ sâu bắt cứ lúc nào. Không còn cách nào khác, trí năng Hư Tôn Giả liền tự ý quyết định, rút lấy tinh thần lực của Trần Minh Quân để khôi phục.
Rất may, số lượng tinh thần lực của Trần Minh Quân khá dồi dào. Khi bị rút gần cạn đáy thì cũng đủ để trí năng Hư Tôn Giả khôi phục được khoảng 10%.
Với mức năng lượng này, trí năng Hư Tôn Giả đã có thể thanh tĩnh một thời gian. Chuyện kế tiếp chính là sử dụng sức mạnh Không Gian Châu để hoàn nguyên máu huyết cho hắn. Sau đó là chuyển từ kho của Hư Tôn Giả đến một giọt siêu cấp Liệu Thương Dịch, giúp hắn hoàn toàn khôi phục thương thế.
Tuy nhiên, tổn thương linh hồn do đau đớn mang lại thì chỉ có thể để bản thân nó tự khôi phục. Làm như vậy sẽ giúp ích rất lớn cho linh hồn, nên trí năng Hư Tôn Giả không can thiệp, cũng không có cách nào can thiệp.
Trị xong thương thế thân thể cho Trần Minh Quân, trí năng Hư Tôn Giả liền mang hắn tới căn phòng tu luyện tại hành tinh bảo khố. Chuyện sau đó thì không có gì, chỉ là chờ đợi Trần Minh Quân tỉnh lại.
Trong thời gian đó, trí năng Hư Tôn Giả cũng đã đi cứu giúp Dương Trí Thần. Hiện tại, Dương Trí Thần được bố trí ở một căn phòng khác. Tuy thân xác không còn vấn đề, nhưng thần hồn vẫn trong trạng thái c·hết lâm sàng, tốc độ hồi phục vô cùng chậm chạp, phải sử dụng sức mạnh không gian châu để gia cố, duy trì và hỗ trợ.
Sau khi nghe xong, Trần Minh Quân liền đến xem tình trạng của Dương Trí Thần.
Dương Trí Thần được đặt trên một cái giường bạch ngọc. Xung quanh bố trí một trận pháp ôn dưỡng thần hồn. Trận pháp này lấy năng lượng từ hàng trăm viên Dạ Minh Châu được gắn khắp căn phòng.
Căn phòng này cũng là mới vừa được thiết lập không lâu. Số Dạ Minh Châu này được trí năng Hư Tôn Giả mang đến từ khắp nơi trong số 9 hành tinh.
Trần Minh Quân nhìn Dương Trí Thần nằm im bất động, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc có lỗi cùng với tức giận.
Nhìn một lúc lâu, Trần Minh Quân mới hướng về trí năng Hư Tôn Giả nói
“Ta biết ngươi không phải Hư Tôn Giả, nhưng vì căn nguyên của ngươi đến từ Hư Tôn Giả. Vậy kể từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Hư Linh”
Hư Linh nghe vậy thì cúi người nói
“Tạ chủ nhân ban tên!”
“Ừ, ngươi hãy nói cho ta biết tình trạng của người này. Có khả năng khôi phục hay không?”
Hư Linh liền đáp
“Thưa chủ nhân, thần hồn của vị công tử này đã bị sụp đổ từ bên trong. Đây là dấu hiệu do vận dụng thần hồn quá độ mà gây ra. Trong trường hợp này rất khó nói trước được tương lai. Hiện tại, nhờ có sự duy trì của Dưỡng Hồn Trận, thần hồn sẽ không tiêu tán, nhưng tốc độ khôi phục quá chậm. Sợ là sẽ cần một khoảng thời gian rất dài mới đạt được trạng thái bình thường. Hơn nữa, vì thời gian quá dài, nên sẽ có biến chứng. Nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì sẽ như một sinh linh mới hoàn toàn, trường hợp này không khác gì người cũ đ·ã c·hết. Chỉ có một điều tốt là, sau khi khôi phục thì thần hồn sẽ mạnh hơn trước không chỉ gấp mười.”
Trần Minh Quân nghe vậy thì bàn tay nắm chặt lại. Hắn cứ ngỡ là có thể cứu được Dương Trí Thần. Không ngờ vẫn còn vấn đề lớn như vậy. Mất trí nhớ là nhẹ nhất, nếu biến chứng thì có thể xem như một sinh mạng mới hoàn toàn. Vậy có khác gì Dương Trí Thần đ·ã c·hết cơ chứ?
“Hư Linh, không có cách nào bảo vệ trí nhớ và ý thức trong lúc chờ khôi phục sao?”
Hư Linh nghe hỏi thì cũng trầm tư suy nghĩ một lúc lâu rồi mới trả lời
“Thưa chủ nhân! Chuyện này dường như có một cách. Nhưng ta không biết là có tác dụng hay không?”
Trần Minh Quân nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, vội lên tiếng thúc giục
“Nhanh nói ta nghe thử!”
“Dạ! Nghe nói trong vũ trụ có một tổ chức thần bí gọi là Hồn Vực. Người Hồn Vực có một loại bí pháp linh hồn, bí pháp này có thể gieo vào linh hồn của người khác một loại ý niệm vô cùng kiên định. Chỉ cần có loại ý niệm này chống đở, rất có thể sẽ giúp cho linh hồn của người này duy trì được bản tâm, ý thức cũng vì đó mà được bảo vệ, không bị thời gian mài mòn”
Trần Minh Quân nghe xong thì không khỏi thộn mặt ra. Thứ mà Hư Linh nói tới rõ ràng chính là Lạc Thần Thuật. Thứ này vốn là một loại phương pháp nô lệ người khác. Nhưng hơi suy nghĩ lại, Trần Minh Quân liền cảm thấy mình suy nghĩ quá ngắn.
Lạc Thần Thuật có thể lạc ấn ý niệm vào linh hồn người khác. Ý niệm này sẽ vô cùng kiên định. Nhưng ý niệm này đâu nhất thiết phải là thuần phục, trung thành với ai.
Vừa nghĩ tới đây, Trần Minh Quân liền muốn vận dụng thần niệm làm ngay. Nhưng mà, không động thì thôi, vừa động là đầu đau như búa bổ. Trần Minh Quân không kiềm chế được, hai tay ôm đầu kêu rên đau đớn.
Hư Linh thấy vậy thì liền quan tâm hỏi
“Chủ nhân, ngài làm sao vậy?”
Trần Minh Quân biết bản thân đã quá nóng vội. Sau khi ổn định lại thì liền đáp
“Ta không sao, vừa rồi ta định vận dụng thần niệm. Nhưng vì tinh thần lực không đủ, nên hơi đau đầu thôi”
Hư Linh nghe nói như vậy thì liền hỏi lại
“Chủ nhân, thần niệm là thứ lực lượng mà ngài hay dùng lúc trước đó sao? Còn tinh thần lực là thứ năng lượng giúp cho lão nô khôi phục đúng không?”
Trần Minh Quân nghe hỏi thì mới nhớ, Hư Linh có được trí nhớ của Hư Tôn Giả, mà Hư Tôn Giả nào có biết tới thần niệm. Càng không biết tinh thần lực có thể tu luyện ra.
Vũ trụ ngoài kia chỉ biết đến linh hồn lực, loại lực lượng linh hồn căn nguyên, chưa qua tiến hoá. Có thể nói, linh hồn lực giống như chân khí, còn tinh thần lực là linh khí. Chúng có cùng một căn nguyên nhưng bản chất tiến hoá thì khác về cấp bậc.
Hắn hơi suy nghĩ, bèn giải thích cho Hư Linh nghe mọi thứ. Bao gồm cả những phát hiện trong quá trình tu hành. Kèm thêm lý giải ban đầu của hắn với phương pháp tu luyện mới. Thứ mà hắn tạm thời gọi là Minh Quân Tiên Pháp.
Một chủ một tớ nói chuyện hơn nửa ngày mới dừng lại.
Cuối cùng, Trần Minh Quân chợt nhớ gì đó, liền hỏi Hư Linh
“Hư Linh, lần này ngươi tỉnh lại được bao lâu?”
“Thưa chủ nhân, nếu không có gì cần tiêu hao lớn, lão nô sẽ không cần ngủ say khôi phục nữa. Nhưng mà, lão nô cũng chưa khôi phục hoàn toàn. Nên khả năng vận dụng Khởi Nguyên Châu sẽ có chút hạn chế!”
Đặng Thanh nghe vậy thì có chút vui mừng. Có mặt Hư Linh thì việc vận dụng sức mạnh thế giới của Không Gian Châu sẽ không cần hắn tiêu hao nữa.
Hắn đang muốn hỏi thêm chi tiết thì đột ngột cảm thấy không đúng. Hư Linh nói là Khởi Nguyên Châu, không phải Không Gian Châu.