Thời gian sau đó, mọi thứ đều ổn định, vô sự phát sinh. Trần Minh Quân chuyên tâm tu luyện. Vợ chồng Trần Minh Tuấn có nhiệm vụ giá·m s·át công nhân xây dựng khu nấu thuốc. Vợ chồng Trần Hồng Thắm toàn quyền phụ trách thu mua, phân loại và bảo quản dược liệu.
Trần Thăng thường xuyên lui tới văn phòng luật. Chỉ có Nguyễn Minh Yến là được cả nhà nhất trí không cho làm gì, chỉ việc nghỉ ngơi.
Ngày đêm luân chuyển, mới đó lại qua thêm 20 ngày.
Trong thời gian này, hiệu quả tu luyện của Trần Minh Quân tăng lên theo bội số nhân. Hắn cảm thấy kinh mạch của hai mạch Nhâm và Đốc đã mở rộng rất nhiều. Không bao lâu nữa là có thể tiến vào giai đoạn Khai Mạch.
Khai Mạch chính là mở rộng kinh mạch, để chân khí và năng lượng thiên địa lưu chuyển được nhiều hơn. Nhờ vậy mà hiệu suất tu luyện sẽ tăng lên. Cũng là giai đoạn nền móng vô cùng quan trọng cho toàn bộ con đường tu luyện về sau.
Dấu hiệu nhận biết giai đoạn này chính là có thể cảm nhận được nhiệt độ của chân khí khi lưu chuyển trong kinh mạch. Hiện tại, Trần Minh Quân chỉ có thể cảm nhận được chân khí lúc hội tụ về bụng dưới. Điều đó có nghĩa là kinh mạch vô cùng nhỏ hẹp, chưa mở rộng đủ yêu cầu.
Lý do Trần Minh Quân có thể chắc chắn mình sắp tiến giai đoạn là vì chu thiên vận chuyển ngày càng dễ dàng. Mặc dù điều này cũng có một phần nguyên nhân do năng lượng thiên địa nồng đậm hơn, nhưng phần lớn lý do cũng vì kinh mạch đang được mở rộng ra.
Trong thời gian này, với tài năng của Dương Trí Thần, khu vực Vô Cấu Bát Phương Tụ Năng Trận Sơ Cấp đã được nâng cấp lên phiên bản hoàn toàn mới. Cũng là trận pháp có hình dạng bát quái, nhưng số lượng trận văn bên trong đã tăng lên hơn chục lần. Cũng tức là hơn 2400 trận văn.
Hiệu quả của tụ năng trận cũng vì thế mà tăng lên cả trăm lần. Thế nhưng Trần Minh Quân không tận dụng được tối đa hiệu suất mới của trận pháp.
Đối với ngưng khí thủy, dung lượng năng lượng thiên địa mà sương sớm có thể hấp thu là có hạn. Hiện tại đã vượt cực hạn của nó rất xa. Cho nên ngưng khí thủy đã là loại tốt nhất, không thể tốt hơn.
Đối với bản thân Trần Minh Quân, khả năng luyện hóa năng lượng thiên địa cũng có giới hạn nhất định. Khi vượt qua cực hạn thì có nhiều năng lượng thiên địa hơn cũng là vô ích.
Cũng tương tự một cỗ máy sản xuất. Khi công suất của nó là 1000 sản phẩm mỗi giờ, trong một giờ đồng hồ không cấp đủ nguyên liệu thì sẽ không tận dụng được công suất. Nhưng nếu dư thừa nguyên liệu thì cũng không thể tạo ra quá 1000 sản phẩm.
Cực hạnnày sẽ khác nhau ở những người khác nhau, người ta gọi đó là “tư chất”. Tư chất cao nghĩa là hiệu suất cao, chỉ cần có đủ năng lượng thiên địa thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn. Còn người tư chất thấp, cho dù đứng trên núi tài nguyên tu luyện cũng không thể làm được gì hơn là dùng thời gian để bù vào.
“Hô …”
Trần Minh Quân dừng động tác luyện thể quyền. Từ từ thu công, vận khí tập trung xuống bụng dưới.
Hiện tại, hắn tập luyện luyện thể quyền đã không còn tạo ra cảnh xấu hổ nữa. Cả người đúng là ướt đẫm mồ hôi, nhưng chỉ là mồ hôi bình thường. Không còn thứ mùi gì đặc biệt như trước kia.
Như vậy cũng có nghĩa là khả năng tẩy tủy của luyện thể quyền đã đạt giới hạn ở giai đoạn Khí Cảm. Muốn sinh ra hiệu quả tẩy tủy thêm thì Trần Minh Quân cần phải tiến qua giai đoạn Khai Mạch.
Trần Minh Quân cũng đã dạy Dương Trí Thần toàn bộ ba loại thiên văn cơ bản. Bao gồm trận văn, khí văn và mộc văn. Hắn muốn để Dương Trí Thần tự nghiên cứu và hiểu sâu 3 loại này trước khi dạy thêm thiên văn khác.
Hiện tại, mỗi ngày Dương Trí Thần lên núi chủ yếu làm 3 việc. Chăm sóc vườn thuốc, cải tạo thiên văn và nghiên cứu tìm tòi thiên văn mới cùng loại. Thời gian này cậu ta sống vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Đầu óc của cậu ta cũng được cải thiện không ít, bớt đi vài phần ngu ngơ. Nhưng tính thật thà chất phát thì là bản tâm, không bao giờ thay đổi được.
“Trí Thần, tối qua tôi có đem lên mấy cây giống Hà Thủ Ô đỏ, ông đem trồng tại khu phía đông giúp tôi nhé” Trần Minh Quân vừa thay quần áo vừa hướng bên trong vườn thuốc nói lớn tiếng.
“Tôi biết rồi, chờ tôi kiểm tra xong mấy bụi khoai sâm này thì sẽ đi trồng chúng ngay!” Từ bên trong vườn thuốc vọng lại tiếng trả lời của Dương Trí Thần. Thời gian này cậu ta đến rất sớm, Trần Minh Quân còn chưa tu luyện xong thì cậu ta đã có mặt ở vườn thuốc.
Trần Minh Quân lại nói thêm “Bây giờ tôi phải xuống núi, đến tối mới quay lại. Có gì không tự quyết định được thì hãy gọi ngay cho tôi, đừng có chờ tôi”
“Ừ, rõ rồi sếp!” Dương Trí Thần dùng giọng trêu đùa đáp lại. Cho thấy đầu óc của cậu ta lúc này đã khá hơn trước rất nhiều.
Trần Minh Quân mỉm cười, không nói gì thêm mà nhanh chóng xuống núi. Hôm nay có khá nhiều chuyện cần làm. Có khi phải tới tối mới có thể trở lại vườn thuốc.
…
Tại một cái nhà xưởng vừa được hình thành không lâu, kết cấu chủ yếu là ghép nối bằng sắt thép, không có xây dựng bê tông kiên cố. Vị trí nhà xưởng này nằm trên tỉnh lộ 948, cách không xa khu du lịch núi Cấm.
“Anh Tuấn à, dù sao cũng phải có ngày giờ cụ thể chứ? Sắp có là khi nào có? Anh em chúng tôi lao động vất vả, còn phải trông chờ vào tiền công hàng ngày để nuôi vợ nuôi con nữa!”
“Đúng đó, đã nợ chúng tôi 5 ngày công rồi. Nếu không cho một cái hẹn cụ thể thì chúng tôi sẽ nhất quyết không làm tiếp”
“Không phải chúng tôi không tin anh, nhưng nếu không có một câu trả lời thỏa đáng thì anh đừng có hòng bước vào nhà xưởng. Cho dù đã gần xong thì cũng đừng hòng mà hoạt động được”
“Nhanh cho chúng tôi cái hẹn rõ ràng đi!”
“Đúng, khi nào có tiền phải nói rõ ràng cụ thể”
“Đúng vậy”
“Đúng vậy” ….
Một đám người lớn tiếng ồn ào, không ngừng la ó om sòm. Yêu cầu Trần Minh Tuấn phải cho họ một cái hẹn cụ thể, một câu trả lời thỏa đáng. Hết người này tới người kia nói, hoàn toàn không cho cơ hội để người ta trả lời.
Trần Minh Tuấn vô cùng khổ não, hắn giơ cả 2 tay lên, cố gắng lớn tiếng nói “Các anh em, xin hãy bình tĩnh nghe tôi nói đã. Tôi cũng rất là hiểu cho hoàn cảnh của mọi người …”
“Hiểu hoàn cảnh của chúng tôi vậy tại sao còn nợ lương cả tuần không trả!”
“Đúng đó, bộ nghĩ rằng nói vài ba câu là xong được sao?”
“Hôm nay chúng tôi nhất quyết không thông cảm gì hết, phải có câu trả lời rõ ràng cho chúng tôi”
“ĐÚNG!”
“ĐÚNG!”
“Đúng như vậy!” ….
Trần Minh Tuấn chỉ nói được 2 câu chưa hoàn chỉnh, còn chưa kịp trình bày hết những gì muốn nói thì lại bị đám đông chen vào. Tiếng người chen chúc nhau mà nói, huyên náo nhặng xị cả lên.
Bên ngoài đã bắt đầu có người tụ tập lại xem, bàn tán xôn xao, tay chỉ trỏ liên tục. Nhưng đa phần chỉ là đang chém gió, chuyện ba nói ra bảy, từ bảy nói thành mười.
Nhận thấy tình hình bắt đầu vượt tầm kiểm soát, không khéo lại kinh động tới công an trật tự địa phương. Nguyễn Thị Lan (vợ của Trần Minh Tuấn) bước lên phía trước lớn giọng nói
“Xin tất cả mọi người im lặng, ngày 25 sẽ trả hết lương cho mọi người. Đồng thời sẽ bồi thường thêm cho mỗi người một ngày công. Xem như lời xin lỗi và cũng xem như trả ơn quý vị đã thông cảm cho gia đình chúng tôi”
Giọng của Nguyễn Thị Lan lấn át tất cả những tiếng chửi bới của đám công nhân. Nghe xong thì bọn họ nhất thời im lặng. Có kẻ tin, có kẻ nghi ngờ, cũng có kẻ không biết là nên tin hay không.
Nguyễn Thị Lan lại nói tiếp “Tất nhiên, mọi người cũng phải cố gắng giúp cho nhà xưởng hoàn thành. Những ai không muốn làm tiếp thì có thể rút lui. Tiền công đã nợ chúng tôi vẫn sẽ trả vào ngày 25, cũng sẽ bồi thường thêm một ngày công. Những ai chịu ở lại làm tiếp sẽ được tăng thêm 20% tiền công mỗi ngày, tính từ hôm nay.”
Đám đông lúc này mới an tĩnh hẳn, mọi người cũng đã khá hài lòng với câu trả lời thế này. Tuy phải chờ thêm một tuần nữa, nhưng bao nhiêu thời gian đó cũng không đến nỗi c·hết đói. Thật ra bọn họ than thở đủ điều như vậy cũng chỉ vì muốn nhanh nhận tiền công. Chứ chẳng lẽ thiếu mấy ngày tiền thì cả nhà phải nhịn đói thật sao.
Có người đồng ý làm tiếp, cũng có người chọn rời đi. May mắn là số người rời đi cũng chỉ có 3 người. Phần lớn đều đồng ý ở lại làm tiếp. Nhìn thấy kết quả như vậy thì Nguyễn Thị Lan mới có thể thở ra một hơi. Chuyện của ngày 25 cứ về nhà rồi bàn bạc, ổn định được tình thế trước mắt cũng đã may mắn lắm rồi.
Trần Minh Tuấn cũng không lên tiếng chất vấn vợ mình. Càng không hỏi những thứ như “em nói như vậy sao được, tới ngày 25 nếu không có tiền thì biết ăn nói ra sao?”. Bởi vì hắn cũng hiểu, tình cảnh trước mắt chỉ có thể đặt ra một ngày cụ thể. Còn chuyện khác, tối về cả nhà sẽ bàn tính cùng nhau.
Gần 2 tháng trở lại, có quá nhiều khoản chi tiêu. Tiền dành dụm của vợ chồng Trần Thăng, bao gồm của gia đình Trần Minh Tuấn và Trần Hồng Thắm cũng đã cạn sạch. Bọn họ vốn cũng chỉ tương đối có tiền, chứ không phải thuộc loại giàu nứt vách.
Liên tục chi tiêu lớn đã làm kiệt quệ kinh tế 3 nhà. Nhưng tất cả đều tin tưởng vào Trần Minh Quân, tin tưởng sau khi bắt đầu kinh doanh thì mọi thứ sẽ khá hơn. Phần lớn số tiền chi ra là do thu mua dược liệu quý hiếm. Mỗi một loại đều đắc tựa như vàng, bình thường chỉ mua rất ít, đâu có ai mua số lượng lớn như họ.
Trần Minh Tuấn ở lại giá·m s·át mọi người làm việc, Nguyễn Thị Lan trở về nhà để phụ tiếp Trần Hồng Thắm những chuyện giấy tờ. Cũng để nói chuyện ngày 25 với cả nhà, cùng nhau tìm cách giải quyết.