Tại một quán cà phê sinh viên, nằm gần trường đại học An Giang
Huỳnh Yến Nhi điều khiển xe máy dừng lại trước cổng quán cà phê. Ánh mắt đảo một vòng quan sát bên trong. Chắc là đang tìm kiếm đối tượng nào đó.
“Yến Nhi! Yến Nhi! Ở trên đây nè”
Có tiếng gọi vọng lại từ tầng trên của quán. Tại đó, có một cô gái đứng vẫy tay với Huỳnh Yến Nhi. Nhìn thấy người này, Huỳnh Yến Nhi mỉm cười, đi một mạch đến cầu thang bộ tiến lên trên.
Khi đến gần, cô mới phát hiện còn có thêm một người khác. Trên miệng cô liền nở một nụ cười “Bảo Yến, làm sao bà cũng có thời gian mà ra đây cà phê thế. Đừng nói với tôi là bà đi cùng Thu Dung đó nhé”
Hoa Bảo Yến vừa than thở và trả lời “ y da, bà không có hiểu đâu! Tội nghiệp con Dung lắm, hiện tại nó bị bệnh sợ ở nhà luôn rồi. Tôi thấy thương nó quá nên tranh thủ buổi trưa ra đây ngồi với nó. Một lát nữa tôi cũng phải đi làm, bà ở lại nói chuyện với Thu Dung nhé”
Huỳnh Yến Nhi nghe Hoa Bảo Yến nói thì nụ cười khựng lại. Cô đưa mắt nhìn về phía Lâm Thu Dung, cũng chính là cô gái khi nãy đứng dậy gọi cô. Buổi hẹn này là Lâm Thu Dung hẹn cô. Lúc đầu cô chỉ nghĩ đây là một buổi gặp mặt bình thường, ngồi cà phê tán gẫu cho vui rồi. Nhưng dường như chuyện phức tạp hơn so với suy nghĩ của cô.
Huỳnh Yến Nhi kéo ghế ra, tự mình ngồi xuống. Sau đó hết sức trịnh trọng nói với Lâm Thu Dung “Tại sao có chuyện mà bà không kể với tôi? Nghe cách Yến Nhi nói chuyện có vẻ nghiêm trọng dữ vậy? Chẳng lẽ ở nhà ba mẹ của bà bất hòa hay gì mà lại sợ ở nhà?”
Ánh mắt của Lâm Thu Dung bối rối, cô trừng mắt với Hoa Bảo Yến. Trách Hoa Bảo Yến tự nhiên nói mấy chuyện này ra làm gì. Sau đó cười hề hề đánh trống lảng “Mấy chuyện yêu ma quỷ quái đó mà. Bà đừng có bận tâm làm gì. Tôi hẹn bà ra đây là để nói chuyện cho vui thôi mà. Nói chuyện của bà đi. Nghe nói, chỗ bà làm có một đứa bé 2 tuổi bị c·hết đ·uối trong một cái thau nước trong nhà, chuyện cụ thể ra sao vậy?”
Huỳnh Yến Nhi nghe tới chuyện này thì ảo não “Đúng như vậy, cũng vì vậy mà tôi phải nghỉ làm mấy ngày. Xưởng thủy tinh tạm thời đóng cửa lo tang sự. Thật là tội nghiệp cho thằng bé, nó tên là Bo, thường ngày tôi cũng rất hay chơi đùa với nó. Đúng là sống c·hết có số, vậy mà có thể bị c·hết đ·uối trong một cái thau nước.”
“Thì ra đúng là thật, tội nghiệp đứa bé quá đi” Lâm Thu Dung thở dài nói một câu thương tiếc.
“Tôi có đọc tin tức trên mạng rồi. Nghe nói ông nội của thằng bé ôm xác của cháu nội mình không buông. Hình như bởi vì ông ta nhờ người trông trẻ đi mua ít vật dụng, nên mới x·ảy r·a t·ai n·ạn này” Hoa Bảo Yến cũng nói chen vào.
Huỳnh Yến Nhi xác nhận “Đúng là như vậy, cho nên mới nói, người trông trẻ không bao giờ được rời ánh mắt khỏi trẻ con. Chỉ cần vài giây thôi cũng có thể gặp chuyện chẳng lành rồi.”
Hoa Bảo Yến vỗ đùi một cái, giống như nhớ ra gì đó, lớn tiếng hỏi Huỳnh Yến Nhi ”À phải rồi, tôi còn đọc được vài tin đồn trên mạng. Do chính những người có mặt ngày hôm đó thuật lại, hình như ông nội của thằng bé có nói chuyện hồn ma của thằng bé với một người thiếu niên. Yến Nhi à, bà nói xem, chuyện đó có thật hay không?”
Lâm Thu Dung nghe như vậy thì tỏ vẻ vô cùng quan tâm. Cô cũng nhìn về Huỳnh Yến Nhi mà hỏi “Yến Nhi! Thật sự có chuyện hồn ma thằng bé xuất hiện sao?” Chỉ là mọi người không chú ý, cách Lâm Thu Dung quan tâm không phải do tò mò, mà là do khẩn trương. Khẩn trương bởi vì muốn xác nhận một vấn đề liên quan tới chính bản thân cô.
Huỳnh Yến Nhi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Thấy như vậy thì cả Hoa Bảo Yến và Lâm Thu Dung điều rất là nôn nóng. “Bà nói rõ đi nào, sao lại gật đầu rồi lại lắc đầu thế kia?”
Huỳnh Yến Nhi cười khổ, cô giải thích “Chuyện này nói có thì có, nói không thì không. Từ từ để tôi giải thích cho nghe.”
Cô ngước ánh mắt nhìn trời, như là đang suy nghĩ lại diễn biến của ngày hôm đó. Một lát sau, cô thuật lại “Chuyện này bắt đầu từ lúc có một nhóm 3 người khách hàng đi vào xưởng. Lúc đó, tôi là người phụ trách tiếp đón họ. Sau khi tôi nhận lấy biên nhận và gọi cho ông chủ thì để họ chờ trên ghế salon. Trong số ba người kia, có một người thanh niên trẻ tuổi, anh ta nhìn ngó xung quanh liên tục. Rồi đột ngột đến hỏi tôi có phải trong nhà có một đứa bé khoảng 2 tuổi hay không?”
Cô dừng lại một chút rồi nhìn hai người bạn của mình mà hỏi “Hai bà nói xem, có phải kỳ lạ hay không?”.
Hoa Bảo Yến nhíu mày nhưng không trả lời, bản thân cô cũng không thể kết luận được là có kỳ lạ hay không. Chỉ là cảm thấy đúng là hơi kỳ kỳ một chút. Còn Lâm Thu Dung thì trả lời ngay “Nếu người ta có quen với ông chủ của bà thì sao? Hoặc là bởi vì vừa nhận ra, nên muốn hỏi để xác minh. Còn không thì anh ta vô tình nhìn thấy đứa bé chạy trong nhà.”
Lâm Thu Dung lắc đầu, nói tiếp “Người kia không có quen biết ông chủ của tôi. Nói chính xác hơn là không quen biết bất cứ ai ở đó cả. Đứa bé chơi ở nhà sau, không có ra phía trước, không thể bị nhìn thấy. Hơn nữa, sau khi tôi trả lời anh ta, thì câu tiếp theo của anh ta còn lạ hơn nữa”
Hoa Bảo Yến cùng Lâm Thu Dung bắt đầu cảm thấy chuyện đúng là quái lạ. Không quen, không biết, tự nhiên chạy lại hỏi một câu như thế. Không thể không nói, Lâm Thu Dung đúng là biết cách kể chuyện, dừng đúng chỗ đúng lúc, làm cho sự tò mò của hai người bạn như thủy triều dâng cao. Nhất là cái chữ “lạ hơn nữa”
“ y da, tôi đập bà một trận bây giờ. Nhanh nói hết đi nào!” Hoa Bảo Yến hung hăng trừng mắt với Huỳnh Yến Nhi.
Lâm Thu Dung dường như đã nghĩ ra gì đó, nhưng không dám chắc chắn, giọng của cô có phần nôn nóng “Phải đó, bà nhanh nói đi nào, rốt cuộc thì người thanh niên kia nói gì?”
Thấy bản thân đã thành công làm hai người bạn tò mò khó chịu, Huỳnh Yến Nhi cười vô cùng đắc ý. Rồi dùng cái giọng điệu như đang kể chuyện thần bí mà nói tiếp “Lúc đó, tôi cũng thấy hơi kỳ lạ. Nhưng vẫn trả lời là có, còn nói với anh ta, đó là cháu trai của ông chủ tôi. Vừa nghe tôi trả lời như vậy thì anh ta làm cái vẻ mặt rất là bất đắc dĩ, thở dài một hơi, giống như rất đau lòng, rồi còn kêu tôi nên đi nhắc ông chủ tìm kiếm thằng bé, có thể thằng bé đã gặp chuyện chẳng lành trong nhà rồi”
Nghe tới đây thì Hoa Bảo Yến kinh hô “Trời ơi, sao anh ta lại có thể biết được vậy! Rồi sau đó thì sao?”
Huỳnh Yến Nhi kể tiếp “Nghe anh ta nói như vậy, tôi còn nghĩ anh ta bị thần kinh, nên chỉ cười cười cho qua. Một lúc sau, ông chủ của tôi cũng tìm tới. Tôi không dám thuật lại, nhưng anh chàng kia lại ở trước mặt ông chủ tôi nhắc lại cái câu nói đó. Ông chủ dĩ nhiên là nổi nóng, định giơ tay đánh người thanh niên kia. Ai mà ngờ, ngay lúc đó có tiếng hét của cô gái giữ trẻ vang lên trong nhà. Mọi người vội chạy vào xem, kết quả là nhìn thấy thằng Bo nằm trong trong thau nước, đ·ã c·hết từ lâu”
Không khí nhất thời lắng xuống, nhắc tới cái c·hết t·hương t·âm của một đứa bé thì khó tránh sẽ làm mọi người đau lòng.
Qua một lúc, Lâm Thu Dung lên tiếng hỏi “Sau đó thì sao? Có còn chuyện gì nữa không?”
Huỳnh Yến Nhi cũng không tiếp tục treo khẩu vị của bạn mình, cô tường thuật tiếp “Lúc sau, khi ba người khách định rời đi, ông chủ của tôi ôm theo t·hi t·hể thằng Bo đi ra. Rồi hỏi người thanh niên kia vì sao anh ta biết đứa bé g·ặp n·ạn, vì sao không cứu đứa bé.”
Nói tới đây thì Huỳnh Yến Nhi cũng thấy hơi ớn lạnh, cô nhỏ giọng lại mà nói tiếp “Anh chàng kia vậy mà nói anh ta có thể thấy hồn ma của thằng Bo. Chưa hết, vậy mà ông chủ lại bảo ông ta tin lời người kia nữa chứ!”
Hoa Bảo Yến rùng mình một cái, da gà da vịt nổi lên đầy người. Cô không tự chủ được mà tiến sát về chỗ Huỳnh Yến Nhi. Chỉ có Lâm Thu Dung là phản ứng rất kỳ quái, thần thái vô cùng kích động. Vội vội vàng vàng đốc thúc “Sau đó thì sao? Bà nhanh nói cho tôi nghe chuyện sau đó đi!”
Thái độ của Lâm Thu Dung làm cho Huỳnh Yến Nhi và Hoa Bảo Yến không khỏi đực người ra. Cả hai không khỏi nhìn Lâm Thu Dung một cách quái dị.
Lâm Thu Dung cũng phát giác bản thân đã quá thất thố. Cô tỏ vẻ ngượng ngùng mà nói “Hai bà đừng có nhìn tôi như vậy. Thật ra, chuyện này có thể là mấu chốt để giải quyết vấn đề của tôi, cho nên tôi mới thất thố như vậy”
Hoa Bảo Yến ánh mắt sáng lên rồi nói “Bà đừng có nói với tôi là bà sợ ở nhà là vì sợ ma đó nghe? Cũng đừng nói với tôi ở nhà của bà có ma à nha!”
“Thật như vậy sao Thu Dung?” Huỳnh Yến Nhi cũng quan tâm hỏi.
Không còn cách nào khác, Lâm Thu Dung đành phải kể lại những chuyện quái dị xảy ra ở nhà.
Cách đây 3 tháng, gia đình của cô vừa mua một căn nhà. Bởi vì chủ nhà muốn chuyển sang nước ngoài định cư nên bán rẻ. Căn nhà vô cùng rộng lớn, ở vùng ven Long Xuyên. Phía trước và sau nhà còn có vườn cây xanh. Có thể nói là vô cùng ưng ý.
Một tuần đầu dọn vào ở, không có gì phát sinh. Cho tới ngày thứ 8 thì bắt đầu xảy ra nhiều chuyện kỳ quái. Thời gian đầu thì cả nhà thỉnh thoảng nghe tiếng người khóc. Trôi qua thêm một thời gian, trong đêm tối thường xuyên thấy ảo giác có một người đi qua đi lại trong nhà.
Cho đến một tháng trở lại thì người trong nhà cứ thường bị t·ai n·ạn khó hiểu. Dẫm lên thảm cũng bị té ngã, như có ai kéo tấm thảm đi vậy. Hoặc thường xuyên đang đi thì b·ị đ·âm đầu vào tường nhà. Tệ hơn nữa là các vật to nặng rơi từ trên cao xuống trúng người.
Hiện tại cả nhà đều rất sợ hãi, người nào người nấy thương tích đầy mình. Cũng đã thử thỉnh cao tăng về tụng kinh siêu độ. Thậm chí đạo sĩ cũng đã mời. Nhưng chỉ mấy ngày sau thì đâu lại vào đó. Hiện tại cả nhà Lâm thu Dung đều không còn dám ở trong nhà, đều đang thuê phòng trọ ở tạm.
Họ cũng muốn bán lại căn nhà, nhưng mà chuyện xảy ra ở đó đã bị hàng xóm biết hết, không ai dám mua. Người nào lạ đến xem cũng được mấy bà hàng xóm nhiều chuyện cảnh báo.
Lại nghe nói chủ nhà trước kia không có bị vấn đề gì cả. Chuyện này chỉ xảy ra lúc gia đình của cô dọn đến ở. Chính vì vậy khi nghe Huỳnh Yến Nhi kể chuyện liên quan tới hồn ma, cô rất là chờ mong. Chờ mong trong câu chuyện đó có một người thực sự có khả năng giải quyết vấn đề nan giải này giúp gia đình cô.