Một tuần lễ sau, tại bệnh viện dã chiến số 2. Nơi vốn là một trường trung học phổ thông thuộc quận Ninh Kiều, thành phố Cần Thơ.
Sau vụ thiên biến, rất nhiều bệnh viện dã chiến ra đời nhờ tận dụng trường học. Nhầm mục đích cung cấp nơi cứu chữa hồi sức cho n·ạn n·hân.
Theo thống kê sơ bộ, đã có hơn 1000 n·ạn n·hân t·hiệt m·ạng và không dưới 10 ngàn người b·ị t·hương. Bên cạnh đó, vẫn còn hàng chục ngàn người được báo cáo là m·ất t·ích. Các đội cứu hộ vẫn đang nỗ lực tìm kiếm người b·ị n·ạn cả ngày lẫn đêm.
Quân đội cũng đã được huy động tổng lực không giới hạn. Có thể nói, toàn bộ đất nước đang hướng về Cần Thơ. Cố gắng giành giật từng giây từng phút để cứu thêm càng nhiều người hơn. Bởi vì ai cũng hiểu, thời gian trôi qua càng lâu, số người còn sống sẽ càng ít đi.
…
Trần Minh Quân tỉnh lại, từ từ mở đôi mắt nặng trĩu ra. Ánh sáng ập tới làm cho hắn phải nhắm mắt lại vì khó chịu. Đó là di chứng thường thấy đối với những người hôn mê nhiều ngày hoặc ở trong bóng tối quá lâu.
Sau khi làm quen với ánh sáng, Trần Minh Quân đã có thể mở mắt quan sát xung quanh. Hắn thấy bản thân đang nằm trên một giường bệnh sát cửa sổ. Cánh tay trái có một sợi dây truyền dịch. Xuyên qua cửa sổ, có thể thấy dòng chữ “Tiên học lễ, hậu học văn” ở dãy phòng bên kia. Biểu ngữ quen thuộc thường được dùng tại các ngôi trường trên cả nước.
Có lẽ vì hôn mê lâu ngày, đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo, hắn cứ nhìn ra cửa sổ một cách thất thần. Nhưng kỳ thực, hắn đang suy nghĩ về giấc mơ kia, hắn biết đó không phải mơ, trong lòng đang cố gắng bình tĩnh. Trong lúc vẫn còn miên man suy nghĩ thì bên cạnh có tiếng nói mừng rỡ kêu lên
“A, bệnh nhân giường 15 đã tỉnh rồi. Thanh Liên, nhanh gọi bác sĩ đến đây”
Một cô gái trẻ mặc đồ trắng chuyên dụng của y tá tiến đến giường của Trần Minh Quân. Sau đó thì nở một nụ cười khả ái hỏi thăm “Em trai à, em cảm thấy sao rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Trần Minh Quân cũng mỉm cười đáp lời “Dạ, cảm ơn chị, em chỉ thấy đầu óc hơi b·ị đ·au thôi. Chị cho em hỏi, đây là đâu? Dường như em nhớ mình bị g·ặp n·ạn ở trường đại học”
Cô y tá vừa loay hoay các thiết bị để đo lường các chỉ số cho Trần Minh Quân vừa nói “Nói đến mới nhớ, em rất là may mắn đó biết chưa? Hồ sơ có ghi, chỗ em g·ặp n·ạn đã được tìm rồi, không ai để ý đến nữa. Nhưng đột nhiên xảy ra s·ụt l·ún, làm lộ em ra từ bùn đất. Nhờ vậy mà em mới được cứu”
Trần Minh Quân nghe vậy thì hơi có điều suy nghĩ “Chắc là sự việc lúc mình chạm tay vào thứ kia”. Hắn lại hỏi cô y tá “Chị cho em hỏi, em hôn mê bao lâu rồi?”
Cô y tá nghe hỏi thì hơi suy nghĩ để nhớ lại, một lúc sau liền đáp “Lúc chị đến thì em đã nằm ở đây 4 ngày. Tính thêm thời gian công tác của chị là 3 ngày, vậy em đã hôn mê 1 tuần lễ rồi”
Trần Minh Quân nghe thì hơi chút hoảng hốt, không ngờ rằng hắn lại hôn mê tới 7 ngày. Hắn đang định hỏi tiếp thì cô y tá đã hỏi trước “À phải rồi, em nhanh nói tên và thông tin cho chị ghi lại. Lúc tìm thấy em thì trên người em không có giấy tờ tùy thân nào cả. Hiện tại bên ngoài rất là loạn, rất nhiều người m·ất t·ích. Mọi người đều đang chờ thông tin về người thân của mình. Nhưng không được phép tiến đến các bệnh viện dã chiến, tránh làm mất trật tự. Sau khi ghi thông tin của em, chị sẽ gửi cho bộ phận liên lạc để báo cho người thân của em”
Trần Minh Quân cũng đang muốn nói chuyện này, hắn nghĩ tới cha mẹ chắc đang lo lắng tìm kiếm tin tức của hắn. Không chờ đợi thêm, hắn nói rõ thông tin về bản thân mình. Cũng cung cấp luôn số điện thoại và tên liên lạc của cha mẹ.
Cô y tá mang theo thông tin rời đi, cũng không quên trấn an hắn không cần quá lo lắng. Nhắc đi nhắc lại rằng, khi thông tin đã được xác minh thì rất nhanh cha mẹ hắn sẽ được cho phép đến đây.
Cô y tá rời đi chưa lâu thì có một bác sĩ đến khám cho hắn. Xác nhận sức khỏe hắn bình thường rồi một lần nữa dặn dò hắn cố gắng bình tĩnh, người nhà sẽ rất nhanh đến đây. Sau đó, vị bác sĩ kia cũng rời đi.
Trong lúc chờ đợi cha mẹ mình, Trần Minh Quân rơi vào trầm tư và sắp xếp những thông tin lộn xộn trong đầu. Hắn đã biết rõ tiền căn hậu quả của thiên biến ở Cần Thơ. Cũng biết rõ quả cầu ánh sáng kia là gì. Quan trọng hơn hết, hắn biết đến một mặt hoàn toàn khác của thế giới này.
Bên ngoài vũ trụ mênh mông, quả nhiên còn rất nhiều nền văn minh khác. Chỉ vì khoảng cách quá xa, cho nên các nền văn mình ít có khả năng tiếp xúc nhau. Nhưng ít không phải là không thể. Trong số các nền văn minh ngoài kia, có những nền văn minh rất đặc biệt.
Con người cũng không phải là chủng tộc chỉ có trên Trái Đất. Có thể nói con người là chủng tộc đông đảo nhất ngoài vũ trụ bao la rộng lớn kia. Tại những nền văn minh đặc biệt, con người ở đó biết đến thứ gọi là tu luyện. Những người tu luyện chẳng khác nào thần tiên. Còn có những người đạt được cuộc sống vĩnh hằng, trường sinh bất tử.
Trường sinh bất tử, bốn chữ này là mê hoặc vô cùng lớn đối với con người. Nhất là những người ở vị trí cao, nắm trong tay quyền lực và sự giàu có. Bọn họ vất vả cả đời mới có được tất cả, làm sao mà cam tâm già đi rồi c·hết.
Thế nhưng, sinh lão bệnh tử là chuyện không thể tránh khỏi. Bao nhiêu đời đế vương cũng vô lực, nói gì đến những người bình thường khác.
Hôm nay, hắn lại biết được vĩnh sinh không phải là viễn vọng. Cho dù không thể vĩnh sinh thì cũng có thể trường thọ. Phải biết rằng, những người tu luyện ở những nền văn minh đó đều có cuộc sống cực kỳ dài lâu. Còn những người đạt được bất tử thì số lượng vô cùng thưa thớt. Bọn họ đều là những người tu luyện xuất sắc trong hàng tỷ tỷ người.
Trần Minh Quân không khỏi nở một nụ cười rồi nói “Quả đúng với câu, đại nạn không c·hết tất có hậu phúc. Cái phúc này cũng không khỏi quá to lớn rồi!”
Từ giờ trở đi, mục tiêu nhân sinh của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Hắn cũng muốn trở thành người tu luyện. Muốn cưỡi mây đạp gió, muốn cuộc sống vĩnh hằng, muốn đứng trên tất cả.
…
Không bao lâu sau, từ bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng. Còn có tiếng của một người phụ nữ đang liên tục gọi “Minh Quân à, Minh Quân à, con ở chỗ nào?”
Trần Minh Quân nghe gọi thì đưa ánh mắt nhìn ra hướng cửa phòng, vừa lúc có một cặp vợ chồng trung niên cũng bước vào. Ánh mắt của họ lập tức nhìn tới chỗ hắn, người phụ nữ không nói lời nào mà chạy vội tới ôm chầm lấy hắn rồi khóc lấy khóc để.
Trần Minh Quân chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Nhưng rồi lại thấy thương tâm. Hắn có thể tưởng tượng ra được, thời gian mấy ngày vừa qua chắc chắn cha mẹ hắn phải chịu h·ành h·ạ tinh thần rất lớn.
“À hèm, được rồi, mẹ nó à, cẩn thận coi chừng làm cho con trai b·ị t·hương” Lên tiếng là người đàn ông trung niên đi cùng với người phụ nữ. Họ là cha mẹ thân sinh của Trần Minh Quân.
Nghe nói như vậy thì người phụ nữ mới vội vàng buông Trần Minh Quân ra. Sau đó không ngừng hỏi hắn có đau chỗ nào không? Có thấy bất ổn chỗ nào không? Trần Minh Quân thậm chí không có cơ hội mở miệng trả lời.
Dường như cảm thấy bản thân quá xúc động, người phụ nữ lúc này mới thôi không hỏi nữa. Nhưng ánh mắt bà vẫn nhìn Trần Minh Quân một cách trìu mến.
“Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng. Con không sao cả, chỉ hơi có chút váng đầu thôi.”
Hắn lại nhìn lên cha mình rồi nói tiếp “Cha, con trai bất hiếu đã làm cha mẹ lo lắng mấy ngày nay”. Sở dĩ hắn nói như vậy là vì hắn nhìn thấy sắc vóc của cha mẹ lúc này vô cùng xấu. Ánh mắt đỏ hoe, quầng mắt thâm đen, cả người nhìn vô cùng phong trần mệt mỏi.
Người đàn ông trung niên tiến lên, lấy tay vỗ vỗ lên vai hắn rồi nói “Lỗi phải cái gì chứ, cũng không phải là ý muốn của con. Không sao là tốt quá rồi”.
Ông lại nói với vợ mình “Bà nó à, bà ở lại với con. Tôi đi làm thủ tục để đưa con về nhà”
…
Hơn một giờ sau, Trần Minh Quân cùng cha mẹ ngồi trên một chiếc xe 7 chỗ được thuê. Người lái xe là anh trai của hắn, Trần Minh Tuấn. Lúc này, cả cha lẫn mẹ của hắn đều đã ngủ say. Có thể nói, ông bà đã mất ngủ liên tục nhiều ngày. Bây giờ lo lắng trong lòng buông xuống nên đã không thể chịu đựng được nữa.
Bản thân Trần Minh Quân cũng không phát hiện được một vấn đề. Đó là hắn trở nên quá bình tĩnh, trầm lặng. Nếu là trước đây, hắn chắc chắn là sẽ kể lể, than khổ rất nhiều với cha mẹ mình. Nhưng giờ thì không, không phải tình cảm của hắn dành cho người thân giảm bớt, mà tính tình của hắn đã vô tình bị những trải nghiệm của hắn biến đổi.
Chính xác hơn là những ký ức mà hắn tiếp nhận đã làm hắn biến đổi. Đó là ký ức cả đời của một người tu luyện sống mấy chục ngàn năm. Khi tiếp nhận chúng, so với tự bản thân trải qua cũng không khác biệt quá nhiều. Một người trải qua mấy chục ngàn năm, rồi tỉnh lại như một giấc mộng, chẳng khác nào một kiếp luân hồi.
Thật ra, bởi vì hắn mới tỉnh lại, cho nên sự ảnh hưởng sẽ rất lớn. Khi thời gian trôi qua, bản ngã của hắn sẽ làm chủ được những ký ức này. Lúc đó, hắn sẽ không còn bị ảnh hưởng quá lớn. Nhưng kinh nghiệm từ ký ức đó thì sẽ không biến mất.
Nói một cách đơn giản, hắn sẽ có nhiệt huyết của một thiếu niên, nhưng lại sở hữu kinh nghiệm trải đời như một lão quái vật ngàn năm. Từ đó dẫn tới hành động, cử chỉ và lời nói cũng sẽ vô tình cải biến theo hướng già đời hơn so với tuổi.