Thuận Thiên

Chương 4: Con đường nhập môn



Chương 4: Con đường nhập môn

Khu dân cư quanh Thiên Cấm Sơn, huyện Tịnh Biên, tỉnh An Giang

Lúc chiếc xe 7 chỗ về tới đây cũng đã xế chiều. Chờ đón họ có Trần Hồng Thắm và Nguyễn Thị Lan. Trần Hồng Thắm là chị gái Trần Minh Quân, còn Nguyễn Thị Lan là vợ Trần Minh Tuấn.

Trần Minh Quân xuống xe, cười niềm nở mở lời “Chị 2, chị 3. Làm phiền các chị nhiều rồi”

(Giải thích: Người miền tây xưng hô theo thứ. Con cả là thứ 2, kế tiếp là thứ 3, … Anh rể và chị dâu cũng xưng theo thứ của người họ kết hôn. Vợ của anh 2 được gọi là chị 2. Chồng của chị 3 được gọi là anh 3)

Trần Hồng Thắm gõ lên đầu Trần Minh Quân rồi hằng giọng nói “Giỏi lắm, bữa nay biết ăn nói lễ phép nữa. Có phải đã làm chuyện gì sai trái hay không?”

Trần Minh Quân cười khổ, hắn hiểu rõ tại sao chị của mình nói như vậy. Trước đây hắn rất là quỷ quái, thường xuyên bị bà chị này dạy dỗ vì mê game. Sau khi chị Hồng Thắm đi lấy chồng cũng không trốn thoát giá·m s·át của chị.

Thành tích học tập của hắn rất tốt. Chỉ là vô cùng mê game. Mà người lớn thì luôn sợ bọn trẻ mê game bỏ học. Cho nên dù nhìn thấy thành tích của hắn nhưng vẫn không bao giờ yên lòng. Chỉ có cha mẹ của hắn là yêu thương, cưng chiều và tin tưởng hắn tuyệt đối. Rất may mắn là hắn không bị cưng chiều tới hư đốn.

Trần Minh Quân lúng túng giải thích “Dạ làm gì có, tại em thấy các chị vất vả quá nên ….”

Hắn còn chưa nói xong thì đã bị chị của mình ôm vào lòng. Cảm nhận được những giọt nước mắt đang rơi của chị. Trong lòng hắn cũng thấy nặng trĩu. Hắn biết, chị của hắn chỉ là đang muốn nói ba hoa để kìm nén cảm xúc thôi. Tin chắc rằng mấy ngày hôm nay tinh thần của chị cũng không khá hơn cha mẹ là mấy.

Trần Minh Tuấn và vợ thấy vậy cũng không nói gì. Họ cùng nhau đánh thức cha mẹ dậy rồi dìu ông bà vào nhà nghỉ ngơi.



Tối ngày hôm đó, cả nhà quây quần bên nhau. Chồng của Trần Hồng Thắm là Nguyễn Quang Minh cũng kịp đến tham dự. Anh ta là một nhà hoạt động xã hội. Từ lúc thiên biến xảy ra thì luôn bận rộn sắp xếp hậu cần cho người b·ị n·ạn, tình nguyện viên và những chiến sĩ đang trên thực địa cứu người.

Trần Minh Quân cũng hỏi thăm được tình hình của Trương Xuân. Ngày hôm đó, khi Trương Xuân đang trên đường tới điểm hẹn thì bị t·ai n·ạn xe do tiếng động lớn gây ra. Sau đó, may mắn tránh thoát được hàng loạt mưa thủy tinh vỡ. Sau cùng thì an toán vượt qua vụ chấn động, nhưng chân cũng bị gãy xương, cần thời gian để hồi phục.

Bà con hàng xóm láng giềng cũng đến hỏi thăm chia vui. Bầu không khí âm u xám xịt cả tuần lễ tại ngôi nhà này cũng vì thế mà biến mất. Thay vào đó là vui vẻ và hạnh phúc.



Đêm đã khuya, Trần Minh Quân ngồi một mình trong phòng. Bắt đầu suy tính kế hoạch phát triển cho tương lai. Dĩ nhiên không phải chuyện tốt nghiệp đại học và chọn nghề nghiệp rồi. Kế hoạch của hắn là những dự định về việc tu luyện.

Làm bất cứ chuyện gì cũng có thời điểm khởi đầu. Tu luyện cũng vậy, khởi đầu chính là nhập môn. Mà nhập môn trong tu luyện là phải luyện hóa được năng lượng thiên địa thành chân khí. Lúc mà bản thân người tu luyện có thể cảm giác được sự tồn tại của chân khí, chính là lúc nhập môn.

Nhưng nhập môn cũng chỉ là khởi đầu, người tu luyện còn phải vượt qua thêm 8 giai đoạn cơ sở nữa mới có thể chính thức được xem là tu sĩ.

Sau giai đoạn khí cảm, cần mở rộng kinh mạch, để lượng chân khí di chuyển trong kinh mạch tăng lên, lúc lượng chân khí di chuyển trong kinh mạch đủ nhiều để cảm nhận được thì đạt giai đoạn 2, gọi là khai mạch.

Tiếp theo, tập trung luyện hóa năng lượng thiên địa, tăng số lượng chân khí lưu trữ trong cơ thể. Một khi chân khí đủ nhiều để lấp đầy toàn bộ tiểu chu thiên thì đã đến giai đoạn 3, gọi là thông mạch.

Trước mắt, hắn cần đạt được nhập môn. Những giai đoạn khác tạm thời không cần quan tâm đến. Nếu không thể nhập môn thì không có gì khác để mà nói. Nhập môn là cảnh cửa đầu tiên loại bỏ bảy thành số người muốn tu luyện. Đại đa số mọi người cố gắng thời gian dài đều không thể nhập môn.

Thời gian trung bình từ lúc bắt đầu tới khi nhập môn từ 1 đến 6 tháng, cá biệt có người đến gần 1 năm mới nhập môn. Nhưng nếu quá 1 năm mà không nhập môn thì chắc chắn đã vô vọng tu luyện.



Bắt đầu tu luyện cũng không quá phức tạp, chỉ cần vận dụng tâm thần, tưởng tượng đang điều động năng lượng thiên địa nhập thể, sau đó di chuyển theo mạch Nhâm và Đốc, rồi hội tụ lại ở vùng bụng dưới. Mỗi một hơi hít vào và thở ra phải đi đủ một vòng tưởng tượng, gọi là một chu thiên.

Cái gọi là năng lượng thiên địa chính là năng lượng phát ra từ tỷ tỷ ngôi sao trong vũ trụ. Những ngôi sao này đều giống như Mặt Trời, ẩn chứa một lượng lớn năng lượng và không ngừng phát tán vào không gian vũ trụ.

Thế nhưng, người tu luyện không thể hấp thu năng lượng của ngôi sao ở gần mình. Bởi vì năng lượng này vô cùng cuồng bạo. Chỉ có năng lượng của những ngôi sao ở khoảng cách vô cùng xa, trải qua thời gian dài đi trong vũ trụ, bị tịnh hóa và ổn định, mới có thể hấp thu và luyện hóa.

Vào thời điểm đêm xuống, Mặt Trời bị che khuất. Trái Đất sẽ hấp thu năng lượng thiên địa rồi tích tụ lại. Đến khi Mặt Trời lên, năng lượng cuồng bạo của Mặt Trời sẽ nhanh chóng thổi tan hết số năng lượng ôn hòa kia. Cũng vì vậy mà thời điểm sáng sớm trước khi Mặt Trời mọc là thời điểm tu luyện tốt nhất. Người bình thường chịu khó vận động hít thở lúc sáng sớm cũng sẽ vô cùng tốt cho sức khỏe.

Do thời gian có thể tu luyện trong ngày rất ít, thời gian còn lại có thể dùng để rèn luyện thân thể và tinh thần. Ở những nền văn minh kia, có một loại nước thuốc gọi là “luyện thể dịch”. Luyện thể dịch dùng để ngâm mình, có tác dụng rèn luyện tế bào huyết nhục, năng cao sức sống cho thân thể.

Song song đó, họ còn dùng một loại thuốc uống gọi là “Thuốc tẩy tủy”. Tác dụng như tên thuốc, dùng thể loại bỏ tạp chất trong thân thể. Sự kết hợp của luyện thể dịch và thuốc tẩy tủy sẽ mang lại hiệu quả vô cùng tốt.

“Trước mắt, không có cách nào tìm tới được luyện thể dịch và thuốc tẩy tủy. Chỉ có thể tận dụng thời gian mỗi ngày tu luyện cho tốt. Sau đó thì luyện tập quyền pháp luyện thể. Chuyện khác để ngày mai lại suy tính.”

Trần Minh Quân quyết định trong lòng. Hắn không suy nghĩ thêm, hẹn đồng hồ báo thức đúng 5 giờ sáng rồi đi ngủ. Giấc ngủ cũng vô cùng quan trọng, bởi vì tu luyện cần tập trung tinh thần cao độ. Nếu tinh thần thiếu thốn thì làm sao mà tập trung được. Mà giấc ngủ là cách khôi phục tinh thần duy nhất đối với người thường.





Sáng sớm hôm sau, khoảng 5 giờ 10 phút sáng

Bầu trời tối đen được tô điểm lên những vì sao lấp lánh. Có lẽ ông trời cũng ủng hộ Trần Minh Quân. Loại thời tiết nhìn rõ bầu trời sao thế này sẽ mang lại hiệu quả tu luyện cao nhất.

Trên sân thượng nhà mình, Trần Minh Quân ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền, hai tay để lên đầu gối, mặt bàn tay ngửa, ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau.

Có thể thấy bụng hắn cứ nhấp nhô theo một nhịp điệu khá dài. Một lần nhô cao lên thì cũng phải hơn 10 giây sau mới từ từ xẹp xuống. Cứ lặp đi lặp lại mãi như vậy.

Còn bên trong đầu mình, Trần Minh Quân đang dùng sức tưởng tượng của mình để điều động năng lượng thiên địa duy chuyển. Hiệu quả của việc này phụ thuộc hoàn toàn vào sức tưởng tượng. Mà để sức tưởng tượng có thể liên tục không gián đoạn thì đòi hỏi tinh thần tập trung cực lớn.

Cho dù đã biết rất rõ, cũng chuẩn bị kỹ càng, nhưng Trần Minh Quân cũng không thể liên tục duy trì tưởng tượng. Thất bại và gián đoạn liên tiếp. Nguyên nhân cũng rất đa dạng, nhưng nhiều nhất vẫn là hắn chưa quen với việc chặt đứt mọi suy nghĩ không liên quan.

Nói bằng miệng thì dễ, nhưng thực hành thì mới phát hiện nó khó khăn cỡ nào. Rất khó để có thể thực sự tĩnh tâm mà tập trung vào một chuyện duy nhất.

Cho dù hắn có một đời kinh nghiệm của một cường giả, nhưng đó cũng chỉ là vay mượn, là người chứng kiến. Thân thể này của hắn còn chưa theo kịp những gì mà hắn nghĩ.

Cứ như vậy cho tới lúc ánh sáng Mặt Trời xuất hiện, một vòng tiểu chu thiên đầy đủ cũng chưa có. Có thể nói là một lần tu luyện hoàn toàn thất bại.

Nhưng Trần Minh Quân không nản lòng, chuyện như vậy rất là bình thường đối với người mới bắt đầu tu luyện. Hắn dừng việc tu luyện và chuyển sang múa quyền. Môn quyền pháp này có tác dụng rèn luyện thân thể cực tốt. Động tác cũng không quá khó, nhưng lại bào mòn sức lực cực nhanh.

Chỉ vài chục giây sau, đã thấy mô hôi hiện ra lấm tấm trên người hắn. Mỗi một lần cử động và giữ yên đã bắt đầu lung lay khó vững.

Cái khó của quyền pháp này là lúc giữ yên. Một số động tác đồi hỏi phải giữ nguyên tư thế khá lâu trước khi chuyển tư thế. Vì vậy là tiêu hao thể lực rất nhanh.

Khi đã đến 7 giờ, hắn dừng hết hoạt động và đi xuống nhà ăn sáng. Thời gian còn lại trong ngày Trần Minh Quân dùng cho việc đọc và nghiên cứu về thảo dược. Hắn muốn so sánh kiến thức về thảo dược của thế giới này với phần ký ức mới có kia.

Không gì khác hơn là chuẩn bị cho tương lai. Tu luyện có sự trợ giúp của các loại thuốc dĩ nhiên là tốt hơn so với không có sự trợ giúp nào. Trước mắt cứ nghiên cứu, về sau sẽ có chỗ dùng đến.