Linh sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, mưa rơi lớt phớt làm ướt tóc cô.
- Đừng vì một con đàn bà mà đánh mất tương lai.
Câu nói cứ văng vẳng mãi trong tai cô, tiếng ô tô khởi động đi khỏi, Linh cứ đứng thất thần thật lâu, mưa càng to hơn, Linh đưa tay lau nước mắt trên mặt, thì ra khoảng cách của Dương và Linh lại xa như vậy.
Tiếng bước chân từ trong nhà, Linh vội chạy qua góc tường tối khuất, tiếng đóng cổng vang lên rồi tiếng bước chân quay về nhà, Dương vừa đi vừa ho.
Linh ngồi thụp xuống ôm mặt, khuôn mặt ướt đẫm không biết nước mắt hay mưa rơi xuống mặn chát, cô phải làm sao đây.
Ngồi như vậy thật lâu chiếc áo đã ướt đẫm, cô đứng dậy xách đống thuốc và thực phẩm trong tay đi về.
Sáng hôm sau lên lớp Dương đã đỡ một chút, cậu cầm lọ sữa nóng đi xuống lớp 11A5, Linh viết bài chăm chỉ, không hề phát hiện ra cậu đứng bên cửa sổ.
Dương mỉm cười xoa tóc cô, cậu đặt bình sữa lên bàn, giọng nói khàn khàn.
- Uống hết nhớ chưa?
Linh chớp mắt nhìn cậu rồi gật đầu. Dương nhếch môi, ho khan một lát, Linh cau mày, Dương lắc đầu đi về lớp.
Linh nhìn theo bóng lưng cao lớn của thiếu niên rồi cúi đầu tiếp tục học.
Buổi chiều đi học về, Linh nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyền lực đứng trước cửa phòng, cô nắm chặt tay rồi đi qua.
Linh nhìn người phụ nữ đang nâng mắt quan sát mình, Linh cúi đầu chào bà ta.
- Cháu chào cô.
Bà Ngọc lạnh nhạt đưa mắt qua khoá cửa, Linh mở cửa mời bà ta vào phòng, cô cầm chiếc ghế đỏ mời bà Ngọc ngồi, bà ta nhìn qua rồi nói.
- Không cần, tôi chỉ muốn nói vài câu.
Linh nắm chặt quai cặp, bà Ngọc lạnh nhạt nói.
- Cô không hỏi tôi là ai xem ra đã biết thân phận của tôi và mục đích đứng đây.
Linh cũng thẳng thắn gật đầu.
- Vâng.
Bà Ngọc nhướn mày trực tiếp nói.
- Rất đơn giản, đừng đeo bám con trai tôi nữa.
Linh không có phản ứng gì, cô chỉ nhìn thẳng bà Ngọc rồi nói.
- Thưa cô cháu và Dương là quan hệ yêu đương nghiêm túc, không có lợi dụng.
Bà Ngọc nhếch môi cười khinh thường.
- Tôi không cần biết nhưng cô sau này sẽ cản trở nó, một đứa con gái quê mùa như cô đừng vì muốn leo lên cao mà làm hỏng con tôi, ngoài kia có rất nhiều người giàu cô muốn ai cũng được, cô tha cho thằng Dương đi.
Linh cắn môi, hít sâu một hơi rồi nói.
- Cháu sẽ cố gắng để tương lai có một thân phận tốt. Cháu sẽ không cản trở Dương, cháu yêu cậu ấy.
Bà Ngọc nheo mắt nhìn rồi phá lên cười.
- Gia đình tôi chưa từng có một vết nhơ nào cả, con dâu tôi cũng đã có cô đừng có vì muốn giàu mà mất khôn.
Linh nắm chặt quai cặp, móng tay đâm mạnh vào da, nhưng cũng không bằng cảm giác trong tim.
Bà Ngọc xoay người đi ra khỏi phòng, mùi nước hoa nồng đậm trong phòng mang cảm giác bí bức.
Linh ngồi thụp xuống ghế, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
Những ngày tiếp theo Dương đều thấy Linh học bài liên tục, học nhiều gấp nhiều lần ngày trước, ngay cả hai ngày nghỉ ít ỏi cô cũng chỉ học, khi nào có thời gian rảnh là khi đấy sẽ học.
Dương thực sự có chút lo lắng vì sức khỏe của cô có chịu được không, cậu chỉ đành nấu vài món ăn cho cô.
Buổi chiều chủ nhật ánh nắng xuyên qua cửa sổ, Dương chống cằm nhìn cô, cậu mỉm cười hỏi.
- Ước mơ của cậu là gì?
Linh đưa mắt khỏi sách vở, cô cong môi nói.
- Tớ muốn thành một người tài giỏi, ví dụ như tỷ phú.
Phải thật giỏi mới có thể xứng với Dương, cậu chính là ước mơ của cô, cô muốn sau này nếu Dương mệt gia đình sẽ là hậu phương vững chắc phía sau.
Dương bật cười rồi xoa đầu cô.
- Đúng là có chí hướng.
Linh cong mắt.
- Tất nhiên rồi Chuông nhỏ của cậu cơ mà.
Dương nhướn mày cười phá lên vui vẻ.
- Vậy thì chúc Chuông nhỏ của tớ thành công hoàn thành được ước mơ, trở thành nữ tỷ phú xinh đẹp tài giỏi và trở thành vợ của tớ.
Linh đỏ mặt gật đầu, rồi tiếp tục học.
Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi.
- Nguyện vọng một của cậu là trường nào?
Linh không cần suy nghĩ mà nói.
- Đại học Quốc gia Hà Nội.
Học trường này sẽ rất gần với trường học viện chính trị.