Đã một tuần rồi Dương gọi điện thoại cho Linh đều vang lên tiếng thuê bao của tổng đài, hôm nay trái tim chợt đau đớn.
Dương cau chặt mày lòng không yên, cầm áo ra ngoài ngồi lên chiếc xe mô tô, cậu quyết định đi tìm Linh.
Trời tối đen như mực đi đến lúc trời hừng sáng, trên đôi lông mày chưa bao giờ thả lỏng. Đến thị trấn lập tức đi theo địa chỉ mà Linh đã cho trước đó.
Lại đi thêm ba giờ đồng hồ cuối cùng ngôi làng cũng hiện ra, dò hỏi dân làng nhà của Linh. Họ đều kinh ngạc một chút rồi chỉ đường cho Dương.
Căn nhà lụp xụp lạnh lẽo, Dương cau mày đi vào, trong nhà hỗn loạn, nhưng cậu lại nhìn thấy mùi nhang khói trên bàn thờ đã tắt, trên đó là ảnh bà Dung.
Dương đứng nhìn một lát, trong lòng khó chịu có dự cảm không lành, trên bàn thờ còn có con khủng long nhỏ màu xanh.
Dưới nền đất là mấy mảnh vải bị xé rách là của cô bé nhà cậu, bên cạnh là mấy giọt máu đã khô, trong góc nhà còn có một tờ giấy báo nhập học đã dính đầy bùn đất.
Tìm rất lâu cũng không thấy Linh, cậu lại đi hỏi dân làng, họ nói Linh hôm qua vẫn ở nhà, nhưng lại không hỏi được lý do bà Dung mất.
Lại trở về căn nhà đi theo một con đường mòn, trên cành cây ven đường còn dính máu. Đi rất lâu lên đến một đỉnh núi, khi cậu nghĩ sẽ không thấy gì thì lại phát hiện miếng băng dính rơi trên đất.
Dương nhìn mấy tàn thuốc vứt dưới đất, tối qua trời mưa chẳng còn thấy gì.
Chỉ là tim cậu hẫng một nhịp đau nhói, cậu nhìn mảnh vải dính trên cành cây ở vách núi, nhìn xuống sâu hun hút dưới đó còn có con sông.
Cậu lập tức giơ điện thoại báo cảnh sát. Cảnh sát tìm rất lâu nhưng không thấy.
Đã qua ba ngày rồi tìm vẫn không có kết quả, dưới sông lạnh lẽo chảy siết lặn xuống cũng không tìm được.
Chỉ là chiếc dép của cô trôi nổi đi cách đấy vài trăm mét. Trái tim đau như chết lặng, cậu run rẩy nhìn đôi dép, đây là đôi dép cô đi đã một năm rồi, đế dép cũng đã rách nhưng cô chẳng chịu thay, cậu mua cho đôi mới cô lại mang đi cất.
Đội trưởng cảnh sát nhìn cậu thiếu niên đã gầy đi một vòng, trên mặt râu đã mọc lên, cả người đều nhếch nhác bẩn thỉu, vì lội xuống nước cả người ướt sũng. Chỉ là anh vẫn nhìn vào gương mặt ướt nhẹp nước mắt.
- Có thể nạn nhân đã tử vong rồi.
Có thể? Tử vong? Dương lạnh lẽo nhìn anh ta, cả người run rẩy, cậu lê bước chân lặn xuống nước tiếp tục tìm.
Cảnh sát bất lực, ai cũng đã mệt mỏi. Lại qua hai mươi tư giờ, tìm kiếm cũng rộng hơn nhưng chẳng có kết quả.
Chị Khánh từ thành phố lên nhìn người em trai vốn kiêu ngạo lạnh lùng, giờ lại gầy đi, nằm trên giường bệnh môi trắng bệch, ngay cả giấc mơ cũng mơ về Linh.
Khánh dùng khăn ấm lau tay cho cậu, cậu chợt mở bừng mắt ngồi dậy, nước mắt rơi xuống, đưa tay rút cây kim truyền.
Khánh vội ngăn lại, Dương ngã vật xuống giường, bây giờ ngay cả thở còn khó khăn, trong tim đau đớn không thôi, Dương gối tay lên mắt che đi những giọt nước mặn chát, môi run rẩy.
Khánh đau lòng ôm lấy cậu, Dương bật khóc nức nở.
- Cô ấy, đã hứa, hứa sẽ gặp em, sẽ đi học. Ước mơ của Linh còn sao mà cô ấy chết được, cô ấy không bao giờ bỏ em đi. Chị à, em phải tìm được cô ấy. Linh của em, bé con của em sẽ không chết.
Khánh lau nước mắt cho cậu, nhẹ nhàng nói.
- Em phải khoẻ lên đã, chị sẽ giúp em tìm, được không?
Dương gật đầu lia lịa, cậu cố gắng nuốt cháo dù ho sạc sụa, tim Khánh đau nhói.
Qua một tháng rồi cảnh sát họ cũng bỏ cuộc, nhưng Dương vẫn ngồi bên cạnh bờ sông, cậu vẫn lặn xuống, cậu không bỏ cuộc, cô bé của cậu nếu có chết cậu cũng phải tìm được xác cô toàn vẹn.
Khánh và Vĩ treo tìm kiếm người mất tích, nhưng vẫn không có quả.
Dương đã gầy đi rất nhiều, người hốc hác tái nhợt, vì lặn nhiều trên da đều đã nhăn lại trắng bệch. Khánh thật sự rất lo lắng, tin tức nhận về đều là tin xấu, mà em trai của cô lại không chịu nổi.
Dương lại ngất đi, lần này Khánh quyết định đưa Dương về Hà Nội, tiêm cho cậu rất nhiều liều thuốc an thần nhưng cậu vẫn phản kháng.
Người đến người đi Dương nhìn không xót một ai, chỉ là nhìn từ sáng đến tối vẫn không thấy cô bé của cậu.
Mấy tài xế nhìn Dương đều đã quen thuộc cả, mỗi ngày cậu đều ngồi ở đó chờ đợi, ngày qua ngày cũng chẳng thấy ai là Linh.
Tìm kiếm trên sông, mấy khu dân cách đó cũng không thấy.
Chị Khánh ngồi nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Dương, đã rất lâu rồi em trai cô không ngủ, càng lúc càng gầy đi, đổ bệnh cũng rất nhiều. Cô chưa từng thấy em trai mình suy sụp như vậy, cô suy nghĩ một lát khoác chiếc áo lên cho cậu, thời tiết bây giờ đã lạnh đi rồi.
- Chị và anh Vĩ tìm kiếm đều không nhận được kết quả, năng lực của chị ít, nếu em có thể điều chỉnh lại tinh thần, trở thành một người quyền lực biết đâu sẽ tìm được.
Dù tàn nhẫn nhưng biết đâu nói vậy Dương sẽ quên đi chuyện buồn, bắt đầu lại cuộc sống mới, em trai cô không thể suy sụp mãi được.
Dương nghiêng đầu nhìn Khánh, nắm chặt con khủng long nhỏ trong tay, mắt đỏ ngầu nhìn mấy ánh sao lấp lánh trên trời.