Nếu phải đến nhà Giang Lưu Thâm thì không thể đi tay không được. Hạ Hi Ngải không biết nên mang quà gì trong lần đầu tiên đến nhà bạn, cậu chỉ nhớ rằng khi còn nhỏ đến nhà hàng xóm chơi, ông nội cậu luôn hái một ít trái cây trong vườn cho cậu mang sang. Suy nghĩ đến việc đó, cậu bèn đi ra cửa hàng trái cây nhập khẩu gần nhà mua một số loại trái cây sạch theo
mùa, sau đó cậu nhờ tài xế Vương đưa đến khu chung cư mà Giang Lưu Thâm đang ở. Lúc cậu xuống xe định đi vào thì bị nhân viên bảo vệ chặn lại.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn tìm ai?”
“Giang Lưu Thâm, ở tầng ba mươi sáu tòa nhà A, tôi là bạn của anh ấy, tôi họ Hạ.” Hạ Hi Ngải lịch sự trả lời, nghĩ có lẽ người bảo vệ này không nhận ra mình.
“Vâng, xin chờ một lát.” Bảo vệ bấm một dãy số rồi nói với với đầu dây bên kia: “Xin chào anh Giang, ca sĩ Hạ Hi Ngải cùng tham gia chương trình ‘Đường về phía Tây’ với anh đang tìm anh. Xin hỏi anh có muốn cho anh ấy vào trong không?”
Hạ Hi Ngải: "..."
Bảo vệ cúp điện thoại và nói: “Thật ngại quá để anh phải chờ lâu, tôi phải xác nhận lại vì có quá nhiều nghệ sĩ tìm anh Giang, mà hầu hết anh ấy đều không muốn gặp nên tôi không thể tùy tiện cho vào được.”
“... Vâng, tôi hiểu mà...”
An ninh ở đây nghiêm ngặt thật.
Sau khi thuận lợi vào xong, bảo vệ chở cậu vào trong bằng một chiếc xe tuần tra. Hạ Hi Ngải bước vào thang máy tham quan, nhìn ra bên ngoài thông qua tấm kính không có một hạt bụi trong lúc đi lên. Mặt trời đang dần lặn xuống, ánh nắng vàng cam chiếu lên mặt sông gợn sóng nhỏ làm khúc xạ ra những tia sáng lấp lánh, thật sự lộng lẫy và rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Tổng kết bốn chữ: Có tiền thật tốt.
Thang máy nhanh chóng đi lên tầng ba mươi sáu, cửa thang máy mở ra, cậu thấy có một người đón tiếp đang đợi sẵn bên ngoài, nhưng không phải Giang Lưu Thâm.
“Hi Ngải, xin chào, anh Thâm bảo chị ra đón em.” Giang Tiểu Phù hớn hở cười: “Em không nhận ra chị sao? Không biết thì chị sẽ tự giới thiệu.” Giới thiệu cái gì? Giới thiệu chị là bạn gái của Giang Lưu Thâm à?
Không hiểu sao trong đầu Hạ Hi Ngải lại nhảy ra câu nói đó, đột nhiên cậu cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại.
“Chào chị... Nghe danh chị Giang đã lâu.”
Giang Tiểu Phù ngạc nhiên cười nói: “Ôi, em thực sự biết chị kìa, vui quá! Mau vào thôi, bọn chị đã có ba người, chỉ chờ mình em thôi!”
Hạ Hi Ngải đi theo cô vào cửa, trong đầu kêu loạn lên, lặp lại đi lặp lại một câu như bị thôi miên: Giang Lưu Thâm thật sự có bạn gái... Giang Tiểu Phù chính là bạn gái anh ấy...
Cậu nghĩ đến mê mẩn, ngơ ngác đi về phía trước, suýt chút nữa đụng phải ai đó.
“Cậu không có mắt sao?” Giang Lưu Thâm đỡ lấy vai cậu, bỡn cợt nói: “Hay là cố tình đâm vào ngực tôi?”
Hạ Hi Ngải ngẩng đầu nhìn anh. Vài ngày không gặp, Giang Lưu Thâm vẫn vừa mở miệng là làm cho người ta quên béng mình đang nghĩ gì, chỉ muốn đấm anh một chưởng.
“Nếu tôi có sừng, tôi nhất định sẽ đâm chết anh.”
Giang Tiểu Phù kinh ngạc quay đầu lại, trố mắt nhìn thiên thần ngoan ngoãn trong lòng kia nghiêm mặt mắng lại.
Giang Lưu Thâm vẫn tí ta tí tởn: “Bạn nhỏ nói năng chua ngoa nhưng cũng có tấm lòng lương thiện giống tôi nên tôi mới quý mến cậu đấy.”
Hạ Hi Ngải mặc kệ tên tự kỉ này, đi vòng qua anh đi thẳng vào trong. Tới phòng khách, cậu phát hiện trên sô pha còn có một người đàn ông đang ngồi, anh ta đang cầm điện thoại chơi game, mái tóc đen dài ngang vai được tết đuôi sam lỏng.
“Chào Hi Ngải, lần đầu gặp mặt, tôi là Lê Lạc.” Người kia nói xong lại lập tức cúi đầu chơi game, đôi mày nhíu lại, ánh mắt chuyên chú, dường như anh ta đang trong trận chiến kịch liệt, không rảnh để phân tâm.
Hạ Hi Ngải đương nhiên biết anh ta là ai.
Lê Lạc, biệt danh mỹ nam số một của làng giải trí trong nước, chỉ bắt đầu tham gia diễn xuất sau khi tốt nghiệp đại học, nổi tiếng ngay bộ phim cổ trang đầu tiên, sức nóng chưa bao giờ đi xuống. Tuy do có ngoại hình quá nổi bật và không muốn cắt đi mái tóc dài nên con đường diễn xuất bị hạn chế, khó mà lọt vào hàng diễn viên hạng A, nhưng xét về độ nổi tiếng thì Lê Lạc cũng không thua kém gì sao hạng A.
Trong ấn tượng của Hạ Hi Ngải, Lê Lạc trông như một quý công tử ngọc thụ lâm phong trong phim cổ trang, còn cái người đang ngồi xếp bằng chơi game trên ghế sô pha, chân trần, đôi mắt thì đầy sự cáu tiết là ai đây?
“Chết tiệt, lại thua rồi!” Lê Lạc tức giận quăng chiếc điện thoại trong tay, than với Giang Lưu Thâm: “Cái trò chơi khỉ gió gì vậy? Nạp hai trăm nghìn mua trang bị cũng không đánh lại nổi người không nạp xu nào, tên nào thiết kế game này độc ác vậy?”
“Thừa nhận mình gà khó lắm à?” Giang Lưu Thâm hơi nghiêng đầu sang một bên, khó khăn lắm mới né được chiếc gối đang bay về phía mình, quay sang Hạ Hi Ngải giới thiệu: “À, đây là vợ cả kiêu căng tùy hứng của tôi.” Sau đó anh lại nhìn về phía Giang Tiểu Phù: “Đó là vợ bé mê trai ngu ngốc của tôi.”
Hạ Hi Ngải hơi mù mờ.
Giang Lưu Thâm chơi như vậy luôn sao? Nam nữ gọi đủ cả, ba người tụ tập một phòng... Từ từ, vậy ông này gọi mình đến đây làm gì?
Hạ Hi Ngải nhíu mày, cảm thấy không ổn lắm: “Tôi... tôi sẽ không làm vợ bé của anh, vợ cả cũng không làm đâu.”
Lời vừa nói ra, phòng khách lập tức im ắng đến mức như nghe được tiếng kim rơi. Một giây sau, ba người kia cười phá lên.
Thậm chí Lê Lạc còn vứt trò chơi sang một bên không thèm chơi, ôm bụng cười to: “Hahahaha nhóc này vui quá.”
Giang Tiểu Phù ôm mặt, nhìn cậu bằng ánh mắt như mẹ hiền nhìn con: “Hi Ngải à, em đáng yêu quá đi mất.”
Giang Lưu Thâm cười đến nỗi đau hông không đứng dậy nổi, khoác tay lên vai Hạ Hi Ngải và nói: “Tôi đã nói cậu ấy đặc biệt đơn thuần và dễ trêu chọc mà, cậu ấy luôn khiến mọi người phải cười đấy, há há há.”
Hạ Hi Ngải biết mình đã hiểu lầm rồi, xấu hổ lúng túng đến mức đỏ cả mặt. Cậu định bẻ tay Giang Lưu Thâm ra nhưng lại bị ôm chặt hơn.
“Đừng trốn, anh đây sẽ không làm gì cậu đâu.” Giang Lưu Thâm ôm cậu lái: “Chính thức giới thiệu lại nào. Lê Lạc và tôi là anh em quen biết với nhau từ nhỏ, Tiểu Phù là em gái họ của tôi. Còn người này...”
Anh nhẹ nhàng đẩy Hạ Hi Ngải về phía trước rồi hướng người mình về phía sau, giọng nói như kề bên tai cậu: