Tối qua Giang Lưu Thâm nói muốn cho người đưa dương cầm đến, Hạ Hi Ngải không ngờ lại nhanh như vậy. Sáng nay khi cậu thức giấc phát hiện bên cạnh không có ai, mơ màng ra khỏi phòng ngủ nhìn khắp chung cư thì thấy đối phương đang đứng trong góc nhà chưa được trang trí.
Giang Lưu Thâm bưng cà phe tựa vào đàn dương cầm mới vừa chuyển đến kiểm tra âm thanh, phím đàn thử. Anh mặc đồ ở nhà, không cài nhiều nút lắm, tóc hơi rối, nếu là người khác thì sẽ trông khá lôi thôi lếch thếch nhưng anh lại cho người khác cảm giác lười biếng, thoải mái.
“Thức rồi hả? Đến đây thử đi.” Giang Lưu Thâm chào cậu.
Hạ Hi Ngải hoang mang nhìn căn nhà trống rỗng: “Lúc trước chỗ này là gì vậy?” Hình như cậu nhớ nhà Giang Lưu Thâm không có căn phòng trống này.
“Là phòng tập thể dục của anh, anh cho người dọn máy đi rồi, để có chỗ đặt dương cầm cho em.”
“Vậy… Máy tập thể dục của anh thì sao?”
Giang Lưu Thâm không quan tâm: “Anh để ở lầu dưới rồi.” “… Lầu dưới?”
“Đúng vậy, lầu dưới cũng là chung cư của anh, anh chưa nói cho em nghe hả?”
Hạ Hi Ngải nghi ngờ mình ngủ đến ngốc luôn rồi.
Nhà của Giang Lưu Thâm là khu căn hộ sáu trăm mét vuông, mỗi mét vuông hai trăm năm mươi nghìn, mua một căn đã đủ khiến người ta phải líu lưỡi mà bây giờ Giang Lưu Thâm lại nói anh có hai căn nhà hơn một triệu? Lần đầu tiên cậu hiểu rõ về độ giàu của Giang Lưu Thâm.
“Trợn mắt to thế làm gì? Ngạc nhiên lắm hả?”
Hạ Hi Ngải gật đầu ngơ ngác: “Em không ngờ anh lại giàu như vậy…”
“Hai căn nhà mà đã đủ để làm em sợ rồi hả? Vậy em chưa hiểu nhiều về anh rồi.” Giang Lưu Thâm cười: “Anh có căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, trong đó có một cây dương cầm cổ nhưng đã lâu lắm rồi nên không tiện dọn lại đây. Hôm nào đưa em đi xem thử.”
“Cây này đã được lắm rồi.” Hạ Hi Ngải bước sang sờ phím đàn trắng tinh, xúc cảm bóng loáng tinh tế. Cậu nhấn thử vài phím, âm thanh cực nhanh nhạy, âm sắc tròn vạnh mượt, dịu êm, mượt mà: “Cây này đắt lắm đúng không? Em chuyển tiền lại cho anh.”
Sao Giang Lưu Thâm có thể để cậu làm vậy: “Em cứ một hai muốn tính toán rõ ràng với anh hả, vậy được thôi, cứ tính theo tiền lên sân khấu của em. Em đàn cho anh hai ba lần là anh thu hồi được vốn rồi. Sau này anh mà muốn mời em đàn cho anh thì anh phải trả tiền cho em, nếu em đồng ý thì anh sẽ gửi số thẻ cho em.”
“Nhưng em không thích tự dưng nhận món quà quý giá như vậy.” Hạ Hi Ngải giơ tay lên đưa đồng hồ trên cổ tay: “Đồng hồ này đã đắt lắm rồi, em chỉ tặng anh cai hai trăm năm mươi nghìn…”
“Vậy được thôi, giá đồng hồ chênh lệch là mười triệu, đàn dương cầm là một triệu. Em chủ động cười với anh tính mười nghìn, chủ động ôm anh tính năm mươi nghìn, chủ động hôn anh tính một trăm nghìn.” Giang Lưu Thâm cười cười: “Bây giờ em chỉ cần hôn anh một trăm mười cái là xem như trả hết nợ.”
“Không chịu nghiêm túc gì hết… Em làm gì đáng giá vậy?”
“Đáng giá, rất đáng giá, anh còn cảm thấy anh đang lời nữa.” Giang Lưu Thâm mặt dày chỉ vào mặt mình: “Chi bằng tặng anh cái hôn buổi sáng khen bạn trai em đã cực khổ dọn đàn cho em nha?”
Đổi lại là lúc bình thường, Hạ Hi Ngải rất ngại làm những chuyện này nhưng nghĩ đến mình nợ Giang Lưu Thâm nhiều như vậy… Hình như cũng không nên.
Cuối cùng cậu vẫn đồng ý, tai hồng hồng ngẩng đầu nhích từ từ lại gần sườn mặt mà Giang Lưu Thâm đang chỉ vào, càng tới gần tim cậu đập càng nhanh, khi còn một centimet nữa là hôn thì…
Giang Lưu Thâm nhanh chóng quay đầu hôn lên môi cậu. “?”
Hôn một cái chưa đủ, Giang Lưu Thâm còn lùi ra một chút, cúi đầu thêm lần hai, hôn bốn năm cái liên tuc như gà mổ thóc, lần nào cũng phát ra tiếng “chụt chụt”.
“Ngải Ngải ngây thơ dễ lừa quá, làm sao bây giờ đây.” Giang Lưu Thâm được của hời còn khoe mẽ: “Không chịu đề phòng đồ lưu manh như anh gì hết, cũng may anh tốt bụng lương thiện, có em ngồi trong mà vẫn bình tĩnh.”
Hạ Hi Ngải chán nản lau miệng: “Anh tốt bụng lương thiện chỗ nào!”
“Nếu anh không tốt bụng lương thiện, liệu anh có ôm eo ngủ suốt đêm mà không làm gì không?” Giang Lưu Thâm nheo mắt liếm môi mình, dường như đang nhấm nháp hương vị thơm ngọt ban nãy: “Em chỉ cần gật đầu một cái, anh sẽ cho em cảm nhận được người đàn ông độc thân hai mươi sáu năm đói khát đến nhường nào.”
Hạ Hi Ngải nghe vậy mặt đỏ bừng, không dám nói thêm chữ nào, cúi đầu cắn môi tránh tiếp xúc ánh mắt, hoảng loạn như chú nai bị bác thợ săn theo dõi.
Cái gì mà ga lăng phong độ, toàn là giả vờ thôi, Giang Lưu Thâm là đồ lưu manh.
Cũng may lúc này Hứa Đồng gọi điện thoại đến cứu cậu, sau chuyện này Hứa Đồng được lên chức làm quản lý của cậu, có quá nhiều thứ cần phải học nên bận tối tăm mặt mày nhưng vẫn cố gắng kiêm luôn chức trợ lý, vẫn sắp xếp lịch trình hoạt động cho cậu như cũ. Cô ấy gọi điện thoại đến là để báo cáo lịch trình mấy ngày tới.
“Tiệc từ thiện tối thứ bảy tuần sau em muốn mặc quần áo của nhãn hiệu nào? Họ hỏi chị lâu rồi, nên quyết định đi.” Hứa Đồng nói.
Bình thường Hạ Hi Ngải mặc đồ rất tùy tiện nhưng tham gia hoạt động thì trang điểm rất nghiêm túc. Lúc trước cũng có nhiều nhãn hàng lớn tài trợ cho cậu nhưng từ sau khi cậu gặp scandal, các nhãn hàng không liên lạc nữa. Buổi tiệc lần này là hoạt động đầu tiên sau khi cậu thể hiện quan điểm, có thể được các nhãn hàng tranh chấp, tất nhiên là bản thân cậu có dấu hiệu nổi tiếng trở lại.
Rất nhiều người nổi tiếng tụ họp về bữa tiệc lần này, rất nhiều bậc đàn anh đàn chị, lão làng trong nghề, chỉ cần trả lời hơi vô tình là có thể sẽ bị báo chí đăng tin mỉa mai, không thể không cẩn thận. Hạ Hi Ngải không hiểu gì
về thời trang thời thượng, cũng may có vị ảnh đế thâm niên ở bên bày cách cho nên cậu không cần phải sầu não.
“Chọn nhãn hàng D đi.” Giang Lưu Thâm đọc danh sách nhãn hàng rồi nói: “Bình thường em hay mặc nhạt nhòa quá. Thật ra với gương mặt trẻ trung thanh lịch của em, mặc những bộ thiết kế có hoa văn to phức tạp, nổi bật sẽ đẹp ơn nhiều, đặc biệt là trong những hoạt động thế này, thu hút ánh mắt là điều quan trọng nhất. Nhãn hàng này rất hợp với em.”
Giang Lưu Thâm đọc nội dung tài trợ một cách thật cẩn thận, phát hiện chỉ có trang phục chứ không có phụ kiện đi kèm, anh nghĩ rồi nói: “Đồng hồ thì đeo cái anh tặng em là được, giày thì mang của hang J, có thể kẹp thêm cài áo kim cương của hãng H.”
“Có rườm rà quá không?” Hạ Hi Ngải hỏi.
“Không đâu, rất hợp với em. Hơn nữa đây là lần đầu tiên em tham gia tiệc đêm thế này, lại còn là khách mời đặc biệt, không long trọng chút sao được? Nghe lời anh đi, rồi em sẽ làm mọi người phải bất ngờ.”
Hạ Hi Ngải tin chọn lựa của anh nên cứ để anh quyết định.
Giang Lưu Thâm thấy bạn nhỏ nhà mình nghe lời đến vậy, nhịn không được yêu chiều nhéo má cậu: “Sau tiệc đêm lần này anh phải vào đoàn, có thể sẽ không tham gia hoạt động với em vài tháng nhưng em đừng lo. Phòng làm việc của anh sẽ chuẩn bị cho em.”
“Không sao, em có thể tự lo cho mình mà.” Hạ Hi Ngải ngừng một lúc rồi khẽ bổ sung thêm một câu: “Em… Đợi anh về.”
Giang Lưu Thâm tru lên: “Đừng dụ dỗ anh nữa! Yêu tinh quyến rũ này!” Hạ Hi Ngải: “?”
Cậu chưa kịp trả lời, Giang Lưu Thâm đã ôm cậu đè lên đàn dương cầm bên cạnh hôn lên gương mặt mềm mại mịn màng vài cái, giống như ma vương cuồng hôn môi, hôn thế nào cũng không thấy đủ.
Hạ Hi Ngải tránh sang trái rồi trốn sang phải, cuối cùng vẫn bị hôn đến môi sưng vù.
Từ hôm qua đến nay, cậu đã bị hôn đến chết lặng rồi.
Mới ngày đầu tiên quen nhau, cuộc sống sau này biết sống thế nào đây…