Cũng may mấy ngày sau, bộ não đang yêu đương của Giang Lưu Thâm đã khá bình tĩnh lại, anh không ép cậu phải chung chăn chung gối với anh nữa nhưng sáng tối vẫn hôn như thường, hơn nữa trước khi anh vào đoàn phải chuẩn bị rất nhiều chuyện nên bận như con quay, không có nhiều thời gian ăn vạ Hạ Hi Ngải đòi ôm đòi hôn.
Hạ Hi Ngải thì nhẹ nhàng hơn nhiều, không có lịch show kí mít, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Lúc không có gì làm, cậu thường chạy đến phòng làm việc học nhạc với giảng viên thanh nhạc, về đến nhà thì vùi trong dương cầm viết bài hát mới, soạn nhạc, chuẩn bị nhạc phim và album tiếp theo.
Có lần nửa đêm rồi Giang Lưu Thâm mới về, thấy cậu nằm tựa vào đàn ngủ, anh đau lòng muốn chết, cố tình “uy hiếp cậu: “Em phải ngủ trước khi anh về, nếu không tên lưu manh này sẽ ôm eo vào phòng thê này thế này đó. Em nhớ rõ chưa? Anh có thể chơi anh bạn nhỏ như em suốt đêm đó.” Giọng điệu hung hăng như đang dọa trẻ con nhưng lại có hiệu quả vì sau đó cuối cùng Hạ Hi Ngải cũng không ngủ trễ nữa.
Cuộc sống nhàn nhã không kéo dài được bao lâu, chớp mắt đã đến ngày tổ chức buổi tiệc từ thiện, mở màn là thảm đỏ như thường lệ. Hơn ba mươi phương tiện truyền thông đang phát sóng trực tiếp, fans các nhà trên Weibo
đã sẵn sàng spam cả ngày, fan couple Thâm Ngải cũng không chịu thua kém:
[#Nếu yêu thì hãy yêu đậm sâu #Xông lên các chị em! Hai baba đã góp sức đến vậy rồi chúng ta không thể thua được!]
[Hôm nay hai baba sẽ rải đường thế nào đây! Hóng quá đi! Kim bài thanh tú lần trước làm tôi muốn xỉu rồi, hôm nay tạo thêm vài kỷ lục mới đi] [Các cô gái nhà Thâm Ngải phải nhớ slogan của chúng ta nha! # Nếu yêu thì hãy yêu đậm sâu]
…
Đúng sáu giờ chiều bắt đầu thảm đỏ, dạo này trời se se lạnh, gió đêm hơi lạnh lẽo, Hạ Hi Ngải bước từ trên xe xuống, cậu co rúm người, đầu nghĩ đến Giang Lưu Thâm.
Anh nói anh có vài chuyện cần xử lý nên đến trễ hơn, không biết mặc quần áo thế nào, liệu có bị lạnh hay không, nếu bệnh bao tử mà tái phát là tiêu đời…
Nhưng cậu không kịp lo lắng gì nhiều bởi cánh truyền thông đã dồn dập bao vây lấy cậu, đèn flash nhấp nháy không ngừng. Hạ Hi Ngải đành phải tạm ngừng suy nghĩ, bước lên thảm đỏ.
Hôm nay anh mặc bộ vest ba phụ kiện, hoa văn retro màu vàng khá to và nổi bật, phản chiếu ánh sáng của đèn flash, có thể nói là tỏa sáng rạng rỡ, đứng giữa các sao nam mặc vest đen thì cậu khá là nổi bật.
Những họa tiết phức tạp như vậy người khác mặc thì trông hơi rườm rà nhưng gương mặt nhã nhặn mộc mạc của cậu lại trung hòa với yếu tố của bộ quần áo làm cậu trông giống thiếu gia nhà quý tộc, không rành sự đời, ngây thơ cao quý.
Fans xem phát sóng trực tiếp đang bùng nổ, fans only thét chói tai khen stylist có mắt thẩm mỹ, là look đẹp nhất từ trước đến giờ, vẻ đẹp của thiên sứ nhỏ đột phá đến đỉnh cao. Fans couple thì càng gào kịch liệt hơn bởi vì phong cách hôm nay rất đậm chất Giang Lưu Thâm.
Giờ phút này Hạ Hi Ngải không đọc được những bình luận trên mạng nhưng nghe tiếng thét chói tai của fans ở hiện trường là cậu biết quả nhiên bô quần áo Giang Lưu Thâm chọn rất thích hợp.
Cậu phỏng vấn xong, đứng lại thảm đỏ cho truyền thông chụp gần một phút, cậu ngại đứng thêm, đang định rời đi thì nghe sau lưng có người gọi tên mình. Cậu quay đầu nhìn thì thấy Lê Lạc đang vẫy tay đi trên thảm đỏ.
“Hi Ngải, lâu rồi không gặp.” Lê Lạc hào phóng khoác vai cậu một cách quen thuộc trước mặt hàng trăm camera báo chí truyền thông, thì thầm bên tai: “Nghe nói cậu và Giang Lưu Thâm yêu nhau, chúc mừng nha.”
Tai Hạ Hi Ngải nóng bừng, mặt cũng đỏ lên.
Lê Lạc phong độ dịu dàng như lúc trên tivi, ánh mắt sáng như sao, đẹp trai sáng ngời, mái tóc dài đặc trưng buộc đuôi ngựa giản dị. Đường nét gương mặt tuy không sắc sảo như Hạ Hi Ngải nhưng khí chất bất cần thong dong lại cực giống anh, thảo nào là anh em từ nhỏ đến lớn.
Cậu ta vừa xuất hiện, comment trên màn hình phát sóng trực tiếp lại bùng nổ.
[Cảnh tượng thần thánh gì vậy? Sao hai người lại quen nhau? Trông khá thân thiết nữa?]
[Tôi mới đu Thâm Ngải một giây thôi mà! Thì thầm bên tai thân mật quá hu hu hu hu hu.]
[Tỉnh lại đi! Lê Lạc là anh em của Giang Lưu Thâm, thiên sứ nhỏ biết cũng bình thường mà! Nói không chừng cậu ta mới thì thầm “Chào chị dâu” đó!]
[Ha ha ha ha chị dâu ha ha ha ha, nhưng Giang – Lê là anh em với nhau thật. Lúc trước tôi còn đu couple này nữa, kết quả bị khóa nick.]
[Mẹ ơi tôi cũng vậy, tôi cực thích couple anh em Giang Lưu Thâm và Lê Lạc, hai người cũng từng được xem là couple lớn nhưng chỉ trong một đến, dường như tất cả fans đều bị khóa nick, dần dà không ai dám thảo luận nữa, đến bây giờ vẫn không biết sao lại thế này.]
[Thôi thôi đừng thảo luận chuyện này nữa để tránh bị khóa nick, chi bằng thảo luận Giang Lưu Thâm và Lê Lạc ai hợp với thiên sứ nhỏ hơn?] [Chuyện này cần phải bàn nữa à, chắc chắn là anh Thâm rồi! Dù nhìn Lê Lạc giống mỹ nhân công nhưng anh Thâm vẫn cứng hơn!]
…
Hạ Hi Ngải không biết mình đang bị ghép couple, Lê Lạc nhìn phản ứng của mọi người là đoán được tám mươi chín mươi phần trăm, cậu ta cố tình ôm Hạ Hi Ngải đi về phía trước, ghé tai thì thầm: “Anh nhà cậu không yên tâm nên bắt tôi phải đến chăm sóc cậu, không phải tôi không muốn nhưng tôi ghét giọng điệu của cậu ta, dám sai tôi hả? Hừ, xem tôi chỉnh cậu ta thế nào.”
Hạ Hi Ngải đề phòng ngay: “Cậu định chỉnh thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, họ đã đến màn hình thảm đỏ, Lê Lạc thả tay ra cười đắc ý: “Đã chỉnh xong rồi.”
Hạ Hi Ngải nghe mà ngơ ngác, không hiểu cậu ta định làm gì.
Lê Lạc nói là muốn chăm sóc cậu, kết quả vừa mới đến hậu trường đã đưa cậu cho Hứa Đồng rồi lặn mất tăm không thấy bóng dáng đâu. Tính thêm cả lần này thì thật ra họ chỉ mới gặp nhau hai lần mà thôi, không thân lắm nên cậu không thể hỏi người ta đi đâu.
Hứa Đồng tỉ mỉ như cũ, mua trà sữa cho cậu. Hạ Hi Ngải nhân lúc Giang Lưu Thâm chưa đến, vội vã hút vài ngụm thật nhiều bổ sung tinh thần. Khi ký hợp đồng cậu đã đồng ý với anh là một tuần chỉ uống một ly, cậu cũng
biết đúng là uống nhiều không tốt cho cơ thể nhưng đôi khi vẫn không nhịn nổi.
Uống thêm một ly thôi mà, chắc sẽ không mập đâu nhỉ…
Nhưng hôm nay cậu rất xui, lén uống trà sữa chưa kịp cất đã bị Giang Lưu Thâm mở cửa bất ngờ bắt gặp.
Không kịp nuốt trân chân nên suýt chút Hạ Hi Ngải bị sặc.
Dường như Giang Lưu Thâm không giận lắm, cười tủm tỉm nói với Hứa Đồng: “Cô Hứa, cô ra ngoài xem thử sân khấu đã chuẩn bị thế nào đi.” Hứa Đồng trả lời rồi ra ngoài ngay.
Đóng cửa, Giang Lưu Thâm khóa lại, trong nháy mắt anh đổi thái độ ngay, mặt như hung thần: “Hay quá nhỉ, anh mới đi chút mà đã bắt gặp em ăn vụng rồi.”
Cổ họng Hạ Hi Ngải chuyển động, cậu nuốt trân châu xuống, sợ hãi giơ ly trà sữa lên: “Em mới uống có 1/3…”
“Uống một hớp thôi cũng là vi phạm rồi.” Không biết tại sao hôm nay Giang Lưu Thâm lại hung dữ như vậy: “Có muốn ở phòng làm việc của anh nữa không? Sao lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời?”
Dù Hạ Hi Ngải cảm thấy Giang Lưu Thâm sẽ không đuổi mình chỉ vì lý do cỏn con như vậy nhưng nghe xong, cậu vẫn hoảng sợ: “Xin lỗi anh, sau này em sẽ không uống nữa…”
“Muốn uống thì chỉ được uống trà sữa anh mua, muốn ôm thì chỉ có thể để anh ôm.” Giang Lưu Thâm nhớ tối nay lúc trên đường, bực tức nhìn cảnh tượng trên màn hình phát sóng trực tiếp: “Người khác ôm em không biết tránh đi hả? Cứ ngoan ngoãn để người ta om? Sao bình thường anh ôm em lúc nào em cũng đẩy ra hết vậy?”
“Nhưng mà đó là Lê Lạc, bạn của anh mà…”
“Thế thì sao? Không được động vào vợ bạn, lát nữa anh xử thằng nhóc này sau, bây giờ xử em trước đã.”
Giang Lưu Thâm cướp ly trà sữa của Hạ Hi Ngải, đâp mạnh lên bàn bắn ra vài giọt trà sữa, tư thế như chuẩn bị đi đánh nhau.
“Ói hết ra đi.”
Hạ Hi Ngải trợn mắt không thể tin nổi: “Anh đang nghiêm túc đó hả?” “Tất nhiên.”
“Em, sao em…”
“Nếu em không là được thì anh làm thay em.”
Giang Lưu Thâm tiến lên một bước ép Hạ Hi Ngải trước kính trang điểm, đè ót cậu lại hôn thật mạnh.
Hạ Hi Ngải không hề đề phòng nên chưa kịp bảo vệ mình đã bị Giang Lưu Thâm tách môi ra, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến quân thần tốc, xông vào khoang miệng cậu, đầu lưỡi liếm hàm trên của cậu.
Cảm giác tê dại kịch liệt xông thẳng từ hàm lên khu thần kinh trung ương rồi lan ra toàn thân, liếm đến mức eo cầu mềm nhũn.
“Ưm… Giang …”
Giang Lưu Thâm không cho cậu cơ hội được nói câu nào hoàn chỉnh, giống như muốn lấy hết số trà sữa mà cậu đã uống, chặn kín miệng cậu, đầu lưỡi đâm vào nơi sâu nhất, gần như đến cổ họng ép đầu lưỡi cậu muốn lùi mà không lùi được, chỉ có thể quấn lấy anh.
Phòng trang điểm yên tĩnh không có ai, tiếng thở dốc càng ngày càng vang nhưng vẫn không thể che lấp được âm thanh nhớp nháp khi hai người trao đổi nước bọt. Giang Lưu Thâm xâm nhập mạnh mẽ, quấn đầu lưỡi cậu mút thật mạnh. Hạ Hi Ngải chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng rát, gốc lưỡi tê dại, chân nhũn đến độ sắp không đứng thẳng nổi.
Rõ ràng lần này không uống rượu nhưng hơi nóng giữa môi răng như nhiễm men say hấp dẫn tâm trí cậu làm đầu óc choáng váng. Cậu còn chưa kịp hiểu gì đã bị hôn đến điên đảo, bị bắt ngửa đầu chấp nhận sự nhiệt tình bất thình lình.
Sau khi hôn xong, đuôi mắt Hạ Hi Ngải đỏ ửng, nắm chặt áo sơ mi Giang Lưu Thâm thở dốc, ngực phập phồng không ngừng, hầu kết trượt liên tục. Đừng nói là nôn ra, cậu không biết mình đã nuốt bao nhiêu thứ không thuộc về mình rồi.
Giang Lưu Thâm chưa chịu buông tha cho cậu, chen mình vào giữa hai chân, thọc tay vào miệng cậu cọ cọ đầu lưỡi dính bước bọt của mình, ánh mắt đen tối: “Trà sữa ngon hay món anh cho em uống ngon? Hả?”
Hạ Hi Ngải đỏ mặt, đang ngậm tay nên không nói nhanh được: “Không muốn uống… Của anh…”
“Kén ăn là không tốt đâu cục cưng.” Giọng Giang Lưu Thâm khàn khàn, liếm khóe môi chảy ra từ tay cậu: “Sau này còn đút cái khác cho em nữa, đến lúc đó dù ít hay nhiều cũng phải nuốt vào, biết chưa?”
“Cái gì khác…” Hạ Hi Ngải nói được một nửa là hiểu, bỗng dưng thấy ấu hổ buồn bực đến tột đỉnh: “Câm ngay đi đồ lưu manh này… Ưm…”
Giang Lưu Thâm lại dùng miệng mình để chặn miệng cậu lại, lần này anh dịu dàng hơn nhiều nhưng vẫn nóng bỏng như cũ, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu triền miên, đảo qua răng cậu, cắn lên đôi môi đỏ ướt át. Bàn tay sau đầu dịch xuống mơn trớn phần cổ trắng nõn, vuốt ve qua lại.
Hạ Hi Ngải như con mèo nhỏ bị cắn cổ nên không còn sức phản kháng, mềm nhũn tựa vào ngực anh, để mặc anh hôn đi hôn lại.
Giang Lưu Thâm im lặng cười khẽ.
Ai có thể ngờ thiên sứ nhỏ bình thường lạnh lùng như sắp chết lại có lúc đáng yêu mềm mại đến vậy?
Hôn nhau lưu luyến đến khi tất cả buồn bực đều tan biến, tâm trạng vui vẻ trở lại, anh mới tách ra tỉ mỉ chăm sóc liếm khóe môi đã ướt át của Hạ Hi Ngải, đôi môi hồng hào ướt đẫm càng liếm càng quyến rũ.
Hạ Hi Ngải bị hôn mơ màng, tay cậu nắm chặt lấy áo khoác vest của anh, chân tự giác kẹp lấy eo anh, đôi mắt đỏ bừng mê li ngơ ngác nhìn anh, khẽ hé miệng thở dốc, đầu lưỡi bên trong chuyển động trong vô thức, hiển nhiên cậu vẫn đang chìm trong cái hôn nồng nhiệt ban nãy.
Bạn nhỏ lần đầu động tình như cây đào trời hè mới kết trái, ngây thơ nhưng lại làm người ta thèm nhỏ dãi.
Nếu không phải vì đang bất tiện, Giang Lưu Thâm có thể “tử hình cậu ngay tại chỗ”.
“Sau này nếu để anh phát hiện em ôm ấp người khác nữa, anh sẽ ép em “cai sữa” đó bạn nhỏ.”
“Cái gì mà cai sữa, anh nói bậy bạ gì vậy…” Hạ Hi Ngải bối rối muốn chết, đấm vào ngực anh, đấm một cái mắng một câu: “Không chịu đàng hoàng gì cả, khốn khiếp, lưu manh, biến thái…”
Cậu chỉ biết vài từ tên mắng được mấy từ xong quay lại từ đầu nhưng cơ ngực Giang Lưu Thâm rắn chắn quá, đấm khoảng bảy tám cái, tay cậu đau trước.
“Còn bạo lực gia đình nữa hả?” Giang Lưu Thâm nắm lấy tay cậu đưa đến miệng thổi nhẹ, nhướn mày nói: “Em gan quá nhỉ, dám đánh cả kim chủ baba hả?”
“Anh đâu phải kim chủ của em…” “Vậy anh là gì của em?”
Hạ Hi Ngải mím môi đỏ mặt nói: “Bạn trai…”
“Biết là được.” Giang Lưu Thâm thả tay cậu ra hôn lên mu bàn tay, nhướn mắt đưa tình: “Chỉ có bạn trai em mới được chạm vào em, em hiểu chưa?” Hạ Hi Ngải bị ép bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi quen nhau cậu đã hiểu được bộ mặt thật của Giang Lưu Thâm rồi, anh là ảnh đế lưu manh đã ngang ngược rồi mà còn thích ghen tuông, cực kỳ hẹp hòi.
Nhưng nếu bộ mặt thật này chỉ cho mình cậu xem thì… Hình như cũng không xấu lắm.