Bài đăng vừa được cập nhật, weibo lại một lần nữa bùng nổ. Nhân viên khắc phục sự cố của weibo mới vừa thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đi về ngủ bù thì lại muốn oa khóc ngay lập tức. Anh ta vừa khóc vừa lên án: "Hai người không thể cùng đăng bài một lúc được sao?"
Năm phút sau, ngay cả những lời này của anh ta cũng hiện lên hàng đầu, khiến nhân viên kia nghẹn họng.
Trong những lúc rảnh rỗi khi quay phim, Giang Lưu Thâm lướt đi lướt lại xem bài đăng đang hot nhất của người bạn nhỏ nhà mình cùng bình luận bên dưới, anh vô cùng vui vẻ.
"Văn Bân, anh xem này, Hi Ngải bình luận trả lời tôi, ở dưới có đến hơn năm mươi nghìn người chúc phúc cho chúng tôi rồi đấy."
"... Lúc vượt qua bốn mươi nghìn lượt cậu cũng đã khoe tôi rồi." Trịnh Văn Bân lại bổ sung thêm một câu: "Lúc hơn ba mươi nghìn cậu cũng nói rồi." Giang Lưu Thâm cười sảng khoái: "Được, vậy lát nữa được sáu mươi nghìn tôi lại khoe với anh."
Trịnh Văn Bân: "..."
Giang Lưu Thâm lại chạy qua làm phiền Châu Vũ Huyên: "Vũ Huyên!"
Châu Vũ Huyên run một cái: "... Anh Thâm, có chuyện gì vậy?"
"Cô nhìn xem những bình luận chân thành không hoa mỹ bóng bẩy này đi..."
Khi bị cưỡng ép phải đọc mấy trăm bình luận trái tim rồi hoa hoét bay đầy trời này xong, Châu Vũ Huyên đã quên mất vì sao mình đã từng cảm thấy Giang Lưu Thâm đẹp trai lạnh lùng như vậy.
Nếu bây giờ cho cô ấy cơ hội, cô ấy nhất định sẽ không để bị quyến rũ như vậy nữa, ông hoàng điện ảnh Giang Lưu Thâm khi yêu thật đáng sợ. Cô ấy không khỏi dấy lên nỗi niềm đồng cảm với gương mặt đơn thuần của Hạ Hi Ngải.
Nhất định là cậu đã bị lừa rồi...
"Hắt xì!" Hạ Hi Ngải đang nghỉ ngơi thì bị nhảy mũi một cái, cậu xoa xoa lỗ mũi, thầm nghĩ không biết có phải là do hôm qua để trần lâu quá nên hôm nay bị cảm lạnh rồi không.
Hứa Đồng vội vàng lấy cốc trà sữa lạnh trên tay cậu bỏ lên bàn: "Đừng uống nữa, hắt hơi rồi đấy."
"Không sao mà." Hạ Hi Ngải đưa tay định lấy lại.
Hứa Đồng nhất định không chịu thỏa hiệp: "Anh nhìn xem, gần đây mặt anh sắp chảy ra đến nơi rồi, uống ít đi!"
Hạ Hi Ngải lập tức rụt tay lại, cậu sờ mặt mình rồi lo lắng hỏi: "Thật à?" Hứa Đồng dọa cậu: "Đương nhiên, má núng nính thịt rồi, cẩn thận không mập rồi anh Thâm sẽ chê anh đấy!"
Ai ngờ Hạ Hi Ngải nghe những lời này lại không hề lo lắng, cậu phản bác lại: "Anh ấy sẽ không chê đâu."
Hứa Đồng tự mình hại mình ăn cả miệng thức ăn cho chó, cô ấy buồn bã than vãn: "Tôi xin các anh đừng làm vậy nữa, điện thoại của tôi, của mẹ tôi, thậm chí còn cô dì chú bác nhà tôi đều phải tắt máy hết, nếu không sợ là sẽ bị tê liệt giống weibo luôn rồi."
"Xin lỗi... vì đã gây phiền phức cho cô và gia đình cô."
"Trời ạ, tôi đùa thôi mà, anh đừng có nghiêm túc như vậy chứ!" Hứa Đồng cười nói: "Hai người được nhiều người chúc phúc như vậy chúng tôi cũng rất mừng."
"Ừ, tôi cũng không ngờ gần như mọi người đều ủng hộ như vậy. Trước khi chuyện này xảy ra, tôi còn nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người phản đối cơ."
"Bây giờ đám người kia quả thật vẫn còn ngông cuồng lắm, chúng tôi vẫn để ý quan sát. Bọn họ cho rằng anh hạ thấp giá trị của anh Thâm, ngông cuồng thì cũng một vừa hai phải thôi chứ?" Hứa Đồng nói tiếp: "Nhưng mà không sao, Từ Dương đã lập tức gửi công văn cho luật sư rồi, để xem lúc đó bọn họ còn dám ngông cuồng như vậy không?"
Ba giờ chiều, trong lúc đám fan hâm mộ vẫn còn say sưa trong tình yêu mơ mộng thì văn phòng của Giang Lưu Thâm phải đăng tải một tin làm dậy sóng trên weibo.
Nội dung chính của bài đăng là có một bộ phận kẻ nặc danh tung tin đồn nhảm bêu xấu trên mạng, bên ngoài còn lén lút theo dõi, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự và sự an toàn của nghệ sĩ trong văn phòng cũng như người thân của họ, mặc dù văn phòng đã hẹn gặp để nói chuyện nhưng vẫn không có tác dụng. Tối hôm qua, thậm chí còn có một kẻ nặc danh cầm dao xông thẳng tới trước mặt hai nghệ sĩ, may mắn là bảo vệ đã ngăn cản kịp thời nên không xảy ra sự cố đáng tiếc. Hiện tại đã bắt được người này đưa đến đồn cảnh sát, danh tính về người này cũng đã được thu thập, nếu như sự việc này còn tiếp tục xảy ra thì chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát để xử lý.
Mặc dù Giang Lưu Thâm đã cố gắng che giấu địa điểm cũng như việc mình bị thương, không muốn để fan hâm mộ lo lắng. Nhưng khi biết hạt đậu nhỏ nhà mình phải trải qua sự việc đáng sợ như vậy với fan hâm mộ, làm sao anh có thể không tức giận được?
"Đám người này có phải đầu óc có vấn đề rồi không? Đã cảnh cáo bao nhiêu lần rồi mà vẫn dám xuất hiện!"
"Mẹ nó, dám dùng dao luôn? Hành vi này cấu thành tội phạm rồi đúng không?"
"Chẳng trách anh Thâm lại sốt sắng công khai tình cảm như vậy, chắc là vì chuyện này rồi."
"Mẹ nó, tôi biết ngay mà, anh Thâm lo lắng người bạn nhỏ nhà mình lại gặp phải nguy hiểm nên mới đứng ra hứng đạn đây mà."
"Bà nó chứ! Bà đây lập tức chép tay ba trăm lần, ăn chay cầu nguyện ba này để cầu nguyện đám yêu ma quỷ quái mau tránh xa hạt đậu nhỏ ra!" "Dù sao cũng là người một nhà, tôi chân thành mời các anh chị em cùng đến đánh chết đám ung nhọt này đi!"
Fan hai nhà cùng fan của cặp đôi chưa bao giờ lại đồng thuận như lúc này. Sau khi công bố id weibo của kẻ nặc danh kia, bọn họ đã biến nơi đó thành bãi chiến trường, tha hồ mà mắng chửi. Không lâu sau, danh tính của những người này đã được đưa ra ánh sáng, dưới áp lực vì bị công bố thông tin thật, những kẻ nặc danh này đã rối rít xin lỗi trên weibo, bày tỏ sự ăn năn hối lỗi vì hành vi mình đã gây ra, đồng thời cũng cam đoan sẽ không xuất hiện nữa.
"Cút mau! Không nhà nào chào đón mấy người đâu!" "Cuộc sống đang yên ổn thì tới phá phách! Thật xui xẻo!"
"Chị em Hạ gia mắng khách khí quá, không hổ là fan của hạt đậu nhỏ. Chứ với đám người như vậy là tôi phải %¥&%@#&*&%&@#&"
"Quá khen, quá khen! Chị em Giang gia quả nhiên là uy mãnh cứng rắn hơn
hẳn, sau này phải dựa vào mọi người rồi." Fan cặp đôi: "?"
Sau chuyện lần này, mối đoàn kết giữa hai nhà đã không còn chút khoảng cách, sau tất cả thì có chuyện gì quan trọng hơn sự an toàn của hạt đậu nhỏ nhà mình chứ. Nếu như hai người đã ở bên nhau thì tốt nhất là nên chúc phúc cho họ. Mặc dù vẫn còn một số ít fan không cam lòng vẫn đang oán trách nhưng cũng không thể nào ngăn cản được mối quan hệ hòa thuận vui vẻ của fan ba nhà.
Trên mạng còn có người nói đùa là fan ba nhà hợp lại xong thì e rằng hai người Thâm Ngải không còn đối thủ trong vòng giải trí nữa.
Mãi đến ba ngày sau, chuyện hai người bọn họ công khai mới lắng xuống đôi chút.
Trong suốt thời gian này, bà Giang cũng gọi điện thoại tới, rốt cuộc bà vẫn lo lắng cho con trai, nhưng vì trước đó bà đã buông lời tàn nhẫn là sẽ không can thiệp vào nữa, nên giờ cũng không hạ mình dặn dò gì anh.
Trái lại, ba Giang Lưu Thâm tới gặp bọn họ trước.
"Ba anh rất sáng suốt, thật ra thì nhiều lúc còn sáng suốt hơn cả mẹ anh." Giang Lưu Thâm an ủi Hạ Hi Ngải: "Lúc còn trẻ ông đã gặp qua một chuyện vô cùng khó khăn, gặp nạn mà không chết, chuyện gì cũng đã từng gặp rồi. Trước đây khi anh nói muốn làm diễn viên, không kế nghiệp gia đình, ông cũng không hề phản đối, em yên tâm đi."
Thế nhưng Hạ Hi Ngải vẫn hơi thấp thỏm: "Nghe nói ba anh rất lợi hại, là ông lớn trong thương trường."
"Đương nhiên, anh không dám nói với em là ông có rất nhiều tiền, sợ lại dọa em sợ đến ngu người." Giang Lưu Thâm cười nói: "Thế nhưng em xem anh cũng rất nhiều tiền mà vẫn cưng chiều em đó thôi. Ngay cả mẹ anh em còn chinh phục được, nhất định ba anh cũng sẽ thích em."
Hạ Hi Ngải tạm thời tin lời anh, cậu hít thở sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Sự thật đã chứng minh Giang Lưu Thâm nói không sai. Ba Giang đã sớm nghe mẹ Giang nhắc đến chuyện của hai người. Mặc dù ông cũng cảm thấy đáng tiếc vì con trai không thể như mình mong muốn, tìm một cô bạn gái dịu dàng hiểu chuyện, thế nhưng ông cũng không quá bực tức, lần này chỉ đến để gặp mặt con dâu nhà mình thôi.
"Ba không hiểu những quy tắc trong vòng trải trí của các con, chỉ nghe thư ký nói là gần đây trên internet đều nhắc đến chuyện của hai đứa. Nếu như
các con đã công khai như vậy rồi thì tốt nhất hãy ở bên nhau đi."
Ánh mắt ba Giang chuyển sang phía Hạ Hi Ngải: "Chú vừa mới ra nước ngoài công tác nên chưa kịp chuẩn bị quà ra mắt. Tiểu Hạ, cháu thích gì? Có thích xe không?"
Hạ Hi Ngải vội vàng xua tay: "Không cần đâu ạ, cháu có xe rồi, đối với cháu xe chỉ là phương tiện đi lại thôi ạ."
"Biết tiết kiệm đấy, đứa trẻ này giống chú, chú rất thích." Ba Giang cười rồi lại hỏi: "Vậy cháu có du thuyền không?"
"..."
Giang Lưu Thâm không nhìn nổi: "Ba, mấy thứ này con tặng là được rồi, phải cho con cơ hội chứ. Không còn chuyện gì nữa thì ba về công ty đi, công việc mấy chục tỷ đang đợi ba đấy!"
"Chả mấy khi mới đến một chuyến, chưa gì đã đuổi ba rồi à?"
Giang Lưu Thâm ôm đầu Hạ Hi Ngải vào ngực mình: "Nếu ba chưa đi thì sẽ dọa bọn con đi đấy!"
Hạ Hi Ngải: "..."
Hai ba con này khiến cậu không chen một lời nào vào được.
Cuối cùng ba Giang nói chuyện hơn nửa tiếng rồi rời đi, Hạ Hi Ngải rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm.
"Ba anh chỉ nói hơi nhiều chút thôi." Giang Lưu Thâm nói.
Hạ Hi Ngải lắc đầu: "Chú là người rất gần gũi, ba mẹ anh thật tốt, em còn tưởng bọn họ sẽ phản hối cơ. Bây giờ mọi chuyện thuận lợi quá em lại cảm thấy có chút không chân thật."
"Tình yêu thần tiên chính là như vậy." Giang Lưu Thâm không chút ngượng ngùng nói: "Chẳng lẽ em lại muốn thử cảm giác bị ba mẹ ngăn cản không đến được với nhau sao? Vậy anh cũng có thể bảo đạo diễn sắp xếp một chút."
"Không phải, chỉ là như vậy thật là tốt." Hạ Hi Ngải cười yếu ớt, lại có chút hâm mộ: "Thấy ba mẹ anh đối xử với anh tốt như vậy, em lại nhớ đến ba mẹ em. Đáng tiếc là lúc đó em còn nhỏ quá, không nhớ được khoảng thời gian được sống cùng bọn họ."
"Không sao, sau này đã có ba mẹ anh rồi." Giang Lưu Thâm nở nụ cười trìu mến.
"Anh sẽ cho em một gia đình hạnh phúc nhất thế gian."