Chap 7: Acceptance is power (Chấp nhận là sức mạnh)
Sau vài tiếng chật vật để tìm đường về, tôi cuối cùng cũng có thể thả người xuống cái giường quen thuộc. Bỏ qua tất cả câu hỏi đầy quan tâm của Akêmi, tôi nằm xuống, vờ ngủ.
Giơ cái lọ mà tôi có được như một phép màu lên cao, tôi chăm chú ngắm nhìn thứ dung dịch ấy một cách chăm chú. Theo như mô tả trong sách giáo khoa thì nó khá giống màu của pháp sư bóng tối. Nghĩ đến đây, tôi lắc mạnh đầu. Không phải đâu! Tôi tự nhủ thế vì không lí gì pháp sư bóng tôi có thể vào khu vực của trường cả. Tôi không giám kể chuyện này cho ai, bản thân cũng không tin lắm vào điều này những vẫn nuôi hy vọng. Biết đâu tôi có thể thoát khỏi kiếp phế vật thì sao? Đeo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ, tôi hồi hộp chờ đợi sự dịch chuyển của kim đồng hồ. Cuối cùng, thời gian tôi đợi cũng đã đến. Dây thần kinh đang căng lên như dây đàn của tôi tưởng như đứt toàn bộ khi tiếng chuông vang lên. Tôi bật dậy như một người máy được lập trình rồi rón rén ra khỏi phòng.
Tối nay trời quang, gió đìu hiu thồi và có rất nhiều sao. Nhưng tôi không quan tâm được nhiều thế, nắm chặt cái lọ trong tay tôi bước đi như một bóng ma trong đêm thanh vắng. Tôi cần phải tìm một nơi vắng vẻ để làm điều này. Giờ đây tôi không muốn nghĩ gì nhiều, chỉ mong mọi việc được trót lọt trong êm thấm. Tôi cũng không nghĩ đến hâu quả, cũng không muốn nghi ngờ lời của người đàn ông tôi chẳng hề quen biết kia. Bởi vì tôi sợ, tôi sợ mình sẽ lung lay ý chí và ném cơ hội này vào sọt rác. Lòng tôi cũng đã rối như tơ vò rồi.
Sau khi chắc chắn là xung quanh đều vắng lặng, tôi mở nắp lọ bằng đôi tay đang run lên bần bật. Tôi có cảm giác mình giống như một kẻ tội đồ đang lén lút làm một việc xấu xa vậy. Nhịp thở của tôi ngày một gấp gáp và nỗi sợ hãi đang ngày một tăng. Bàn tay tôi cũng bắt đầu rịn mồ hôi. Sẽ ổn thôi! Tôi tự trấn an, nhắm mắt và đưa lọ lên miệng. Cầu chúa, tha thứ cho con nếu đây là tội lỗi!
Choangggg
Cái lọ trên tay tôi rơi xuống đất và vỡ tan trong khi tôi còn chưa kịp uống một giọt. Nó bị hất đổ bởi một viên sỏi.
- Cô điên đấy hả, Sawada?
Tôi giật bắng mình rồi gần như hoá đá khi nhận ra người nói. Thở dốc, tôi co rúm người vì sợ hãi, lắp bắp mãi mà chẳng nói nổi lời nào. Chân tôi cũng đang run lên rồi đây, tôi sợ tí nữa mình sẽ khuỵu ra mất. Tại sao tên này luôn ám tôi vậy nè.
- Chẳng phải cô rất giỏi lí thuyết sao? Vậy mà ngay cả máu của pháp sư bóng tối cũng không nhận ra. Cô phải biết rõ là khi uống thứ này vào sẽ phải đánh đổi một cái giá rất đắt chứ! Cô ngốc cấp độ cao à?
Mẫn cảm với từ “ngốc cấp độ cao” tôi từ một con thỏ nhut nhát lập tức biến hoá trở thành một con nhím. Cơ thể ban nãy còn run bần bật bây giờ đột ngột nóng lên như bị bốc hoả. Bị bắt gặp ngay tại trận tôi cũng chẳng thiết phải biện minh nữa, tôi chẳng phải sợ cái gì nữa. Cùng lắm thì tôi đập đầu vào tường tự tử là xong. Không chịu nổi nữa, tôi gào lên:
- Phải rồi! Tôi điên đấy! Ngốc cấp độ cao đấy! Tôi thật sự bị bức đến hoá điên, hoá ngốc rồi. Một kẻ như anh làm sao có thể hiểu tôi đang nghĩ gì, làm sao có thể cảm nhận được nỗi đau của tôi. Anh không thể biết và mọi người cũng thế!
Tôi bật khóc nhưng nhanh chóng gạt vội những giọt lệ chảy dài trên mặt. Tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần mọi người đừng kì thị tôi. Để thực hiện được điều đó tôi chấp nhận trả mọi giá! Cứ coi như hôm nay tôi xui xẻo nhưng nếu có cơ hội tôi sẽ không bỏ cuộc. Nghĩ vậy, tôi xoay người bước đi như một kẻ bất cần nhưng tên đó lại đột ngột nắm lấy tay tôi:
- Sao cô biết là tôi không hiểu?
- Hừ, anh nghĩ cái gì mình cũng biết sao? Chuyện hôm nay anh muốn công khai hay làm cái gì cũng được. Hãy mặc kệ tôi đi! – Tôi hất cằm, gào to.
- “……………..” – Hắn ta không đáp nhưng cũng không buông tay hơn nữa lại còn nhìn tôi với ánh nhìn tôi ghét nhất: thương hại!
- Buông tay ra! Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! – Tôi vừa thét vừa cấu xé cánh tay hắn ta nhưng vô dụng, bàn tay kia vẫn siết chặt lấy cổ tay tôi. Uất ức, tôi lại bật khóc: Làm cái gì thế hả? Tôi nói anh buông ra! Anh điếc sao? Mặc kệ tôi đi!
- Tôi không thể bỏ mặc cô được! – Hắn ta đột ngột gắt lên, bàn tay tiếp tục siết chặt.
- Cái gì chứ? Ai phiền anh quan tâm? Tôi có làm sao tôi sẽ tự gánh, anh chỉ cần ném tôi vào bóng tôi như bình thường là được….
- Tôi đã nói là không thể! ….Tôi không thể bỏ mặc cô được! – Hắn ta tiếp tục gắt át đi tiếng nói của tôi, nhưng tôi còn nhận ra hắn đang cố áp đi nét bối rối trong ánh mắt nữa.
Không chịu thả tay, hắn kéo mạnh, nhấc bổng tôi lên và phi thân khỏi mặt đất mặc kệ cho tôi gào thét. Một lúc sau hắn ta đáp xuống một mỏm núi được bao phủ bởi một lớp cỏ mượt nhuốm đầy sương và tuyệt vời nhất là ở phía trước, bầu trời đầy sao hiện lên một cách rõ nét, tưởng như chỉ cần với tay ra là tôi có thể chạm tới. Quả thật rất đẹp!
- Xuống đi, cô nhìn vậy mà nặng quá, tê cả tay tôi!
Tôi đỏ mặt, nhanh chóng nhảy xuống và ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. Gió ở đây khá mạnh, mái tóc tôi cũng vì thế mà tung bay. Hắn ta ung dung nằm xuống bên cạnh thảm cỏ, mở miệng:
- Acceptance is power! Đừng gượng ép bản thân!
Tôi nhìn hắn rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh. Hắn đang khuyên tôi nên bỏ cuộc sao? Rốt cuộc thì con đường duy nhất tôi có thể bước cũng chỉ là ngõ cụt sao?
- Chấp nhận không có nghĩa là bỏ cuộc. Tôi đã từng bị coi rẻ như cô rồi. Chấp nhận và hãy tìm một hướng khác cho bản thân, ông trời không cho ta quá nhiều và không cướp của ta quá nhiều. Hét lên đi, sảng khoái hơn nhiều đấy!
Tôi bật cười vì cái triết lí như ông cụ của hắn ta nhưng cũng nghe lời, chụm tay, lấy hơi:
- AAAAAAAAAAAA!
Hét được, xả được đúng là thoải mái thật.
- AAAAAAAAAAA! – Hắn cũng gào lên
Chúng tôi cũng song ca và cũng bật cười. Tôi nhận ra hắn ta cũng không đáng ghét như tôi từng nghĩ. Tôi nghĩ từ giờ có lẽ tôi sẽ không gọi hắn là tên khùng, điên,…nữa!
- Này Raito – kun, Arigatou!
Sau vài giây ngớ người vì tôi thay đổi cách xưng hô, hắn cốc đầu tôi một cái rõ mạnh rồi càu nhàu:
- Bỏ chứ kun đi! Sến khiếp!
- Không bỏ! Raito – kun, Raito – kun! – Tôi le lưỡi, tiếp tục điệp khúc.
Trên trời, tinh tú như càng thêm sáng.