Khi Nhược Giai chuẩn bị với tay lấy túi gạo mười cân,Tử Mặc đã nâng nó lên cho cô ấy và hai chị em cùng nhau trở lại.
"Tử Mặc,câu thường xuyên chơi bóng rổ sao,nhìn rất cường tráng.''
"Em từng chơi rất nhiều và em cũng chơi cầu lông,nhưng em đã không chơi nhiều trong thời gian này.''
"Đúng vậy,thời khắc mấu chốt không thể buông lỏng,sau khi thi đại học,có thời gian chũng ta cùng nhau đánh cầu lông,tôi chơi khá tốt.''
"Được rồi.....Này,chị Nhược Giai đi đâu vậy?''
Tại một ngã tư nhỏ,Tử Mặc đang chặn Nhược Giai chuẩn bị rẽ phải.Cô gái nhỏ lúc này mới hoàn hồn lại,bình tĩnh lui bước,có chút xấu hổ nói:''Chúng ta đang nói chuyện,suýt chút nữa bị nhầm đường.''
"Chị Nhược Giai không phạm sai lầm khi đi làm chứ?''
Trước mặt cậu em trai mới được nhận,với tư cách là chị gái,cô ấy không thể thể hirjn khía cạng ngu ngốc của mình cho dù như thế nào đi nữa.Vì vậy,nếu giết cô,cô cũng không nói cho cậu biết sáng nay trong công viên không tìm được tòa nhà văn phòng,cuối cùng nhờ mấy người đi tìm,để cô sáng sớm lên đường gần như đã muộn.
Cũng không trách được cô ấy,trong công viên doanh nhân có nhiều tòa nhà văn phòng như vậy,nơi đặt công ty chi nhánh abcde gig,lại chia thành a1a2b1b2,bảng hiệu không rõ ràng,chỉ viết ở cửa chính,còn điều hướng là trên tầng dày đặc này.Nhìn thấy nó đã khiến cô choáng váng và gần như quay lưng lại với mọi người.
Chỉ có Lục Trì mới có thể hiểu được Lữ Chí bi thương,cho dù ban ngày có thể nhận ra đường phố,ban đêm cũng hoàn toàn không quen mắt,nếu mình nói cho người khác,người khác cũng chỉ kinh ngạc mà phát hiện.
Ngoài ra,còn có vấn đề của 'pin điện thoại di động không còn 100% và không có cảm giác khi ra ngoài'....
Nhược Giai thở dài,cảm thấy rằng thành phố lớn nhộn nhịp đầy ác ý đối với một cô gái đến từ quận nhỏ như cô.Cảm thấy thoải mái khi có người dẫn đường bên cạnh,Nhược Giai thuận lợi quay trở lại cộng đồng trong khi nói chuyện với Tử Mặc.
Họ là những người duy nhất đi trên thang máy,Tử Mặc ấn xuống tầng 23 và Nhược Giai cũng tạm thời đặt đồ xuống đất để nghỉ ngơi.Làn da của cố mềm mại lạ thường và chiếc túi nhựa mua sắm nặng trịch đã kéo bốn ngon tay của cô ra khỏi những vết siết mờ nhạt.
Có lẽ bởi vì cô mặc nhiều quần áo,có vẻ hơi ngột ngạt,cho nên máu chảy càng nhanh,nhuộm đỏ khuân mặt thanh tú trắng nõn của nàng.Nhược Giai ngẩng đầu lên và chú ý đến ánh mắt của Tử Mặc.
Nhìn chằm chằm vào các cô gái là bất lịch sự,Tử Mặc ngay lập tức bắt đầu chủ đề và hỏi:''Chị Nhược Giai mua gì mà nhiều vậy?''
"Có dầu,nước tương,muối,đường,rượu nấu,....Còn có trứng,mì,còn có cả gạo nếp.''
Từ những người bạn của cô ấy,Tử Mặc có thể nói rằng cô ấy là một cô gái rất hiểu cuộc sống,so với những gì anh ấy nhìn thấy trong ảnh,những gì anh ấy nhìn thấy tận mắt mang lại nhiều cảm xúc hơn,sau cùng,đối với nhưng người không quen nấu ăn thế nào,mua gì tôi cũng không biết.
"Tôi thấy vòng tròn bạn bè của chị Nhược Giai,chị nấu ăn rất giỏi!''
"Haha,đại khái,tôi đã tự nấu ăn từ hối cấp 2.''
"Cô chú không rảnh nấu ăn sao.''
"Ừm,bình thường đều phải coi cửa hàng,rảnh rỗi là em nấu.Em giống như mẹ,mẹ nấu đồ rất ngon.Bữa cơm giao thừa năm nay vẫn là do em làm.''
Nói đến đây,Nhược Giai trên mặt không khỏi lộ ra một chút đắc ý,trước kia tiệc tối giao thừa chỉ có mấy món lặp đi lặp lại,năm nay nàng chính mình nấu nướng,chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn ngon.Các thanh viên trong gia đình đều khen ngợi cô ấy,nhưng họ lại khen ngợi cô ấy khoe khoang,bắt đầu thúc giục cô tìm bạn đời,còn nói giúp cô giới thiệu,đây là lần đầu tiên Nhược Giai gặp phải chuyện như vậy,da đầu tê dại vì đối phó,....''
"Tôi cũng muốn họ cách nấu ăn từ chị Nhược Giai khi tôi có thời gian.''Tử Mặc cười nói.
''Con trai biết nấu ăn rất tốt.Nghe nói đàn ông ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh nấu ăn rất ngon,nhưng cậu không học được cũng không sao.Cậu chỉ cần tìm một người vợ bết nấu ăn là được!À đúng rồi,bọn em còn trẻ,nên tập trung học hành đi!Khi nào em trúng tuyển vào đại học SU,chị sẽ giới thiệu em với đàn em của mình.''
"Chị Nhược Giai,chị đã mua tất cả dụng cụ nhà bếp chưa?''
''Ừ,lát nấu bánh trôi,hôm nay là Tết Nguyên Tiêu,khi về chắc ba mẹ nấu xôi cho anh ăn.''
Nhược Giai mỉm cười ngẩng đầu nhìn hắn,lại không thấy trên mặt Tử Mặc có bất kỳ biểu tình ấm áp nào,kỳ quái lắc đầu,hào phóng nói:''Cha mẹ ta không có nhà.''
"Chưa tan làm sao?Hôm nay là ngày nghỉ.''
"Em thường sống một mình.''
"Vậy cha mẹ cậu......''
"Họ đã ly hôn.''
"Hở?''
Nhược Giai không ngờ lại hỏi kết quả này,nên cô ấy sửng sốt.
Chủ đề ban đầu thú vị dường như đã đi vào bế tắc và bầu không khí trong không thang máy chật hẹp có chút xáo trộn.Một cảm giác tội lỗi mạnh mẽ len lỏi trong trái tim cô và cô gái nhỏ nên hoang mang.
Wooo--!
Nhược Giai,cô đã làm gì!
Là một người chị lớn,bạn không quan tâm cũng không sao,nhưng trong lễ hội đèn lồng khi cả gia đình đoàn tụ,bạn đã vạch trần những vết sẹo của người em trai ngây thơ và tốt bụng này?Bạn vẫn có thể ngủ sao?
"Chị Nhược Giai.chị bị sao vậy?''
"Tôi xin lỗi.....''
Nhược Giai đột nhiên cảm thấy có lỗi,vội vàng xin lỗi:''Tôi không phải cố ý hỏi,tôi mới chuyển đến đây,không biết cha mẹ cậu......''
"Không có việc gì,nhiều năm như vậy,em đã quen rồi,cũng không còn là một đứa trẻ,cho nên Nhược Giai tỷ tỷ không cần tự trách.''
Tử Mặc mỉm cười,khi thang máy đi đến,anh ấy đã giúp Nhược Giai mang theo gạo và túi mua sắm đi ra ngoài.Cô nhớ đến em bé béo đang khóc ở công viên vài năm trước,có vẻ như tỷ lệ ly hôn ở các thành phố lớn thực sự rất cao.
Cô vội vàng theo sau,cầm lấy túi đồ nặng trịch trong tay Tử Mặc,so với lúc nói chyện này,hai người bây giờ đều im lặng,cô gái đang tự trách mình không biết nên làm gì trong bầu không khí này.
Ngay khi Tử Mặc chuẩn bị mở cửa và quay trở lại ngôi nhà trống rỗng 'cô đơn' đó,Nhược Giai vẫn không thể ngăn cản.
"Tử Mặc!''
"Ừm?''
''Ân,hôm nay là ngày nghỉ,cậu một mình,ta cũng một mình,sau đó mua bánh nếp,cậu cùng qua ăn nhé.''
Sự tình đột ngột của cô gái nhỏ khiến Tử Mặc choáng váng,cô không biết anh đã trải qua những cơn bão nào.
"Muộn như vậy,không tiện sao?''
"Không sao!muốn đến là tốt nhất!Chị em chán rồi,cũng đi thôi!''
"Vậy em về nhà ôm Tiểu Mặc được không?Nó ở nhà cả ngày rồi.''
Đừng giết tôi bằng con mèo!Vậy con mèo béo cũng là một con mèo tội nghiệp!Đáng thương mèo con nhất định là đang ngồi ở cửa chờ Tử Mặc trở về,không trở về sẽ đợi rất lâu,rất lâu,chủ tớ rất tình cảm,có lẽ bởi vì thế khao khát thèm ăn mà Tiểu Mạn nhìn rất béo.
"Đương nhiên,tôi cũng rất thích Tiểu Mạn!Ngươi có thể trở về mang Tiểu Mạn cùng nhau tới đây,ta mở cửa cho.''
"Chị Nhược Giai,chị thật tốt bụng.''
Tử Mặc nhìn cô,nở một nụ cười rạng rỡ,nụ cười của anh và tiếng gọi 'chị' khiến Nhược Giai đỏ mặt,xấu hổ nhìn anh,gật đầu rồi vội vàng vào phòng với đồ đạc của mình.
Tử Mặc mở cửa bước vào nhà,ném cặp sách sang một bên,lấy giấy tờ và tài liệu ôn tập sẽ làm ra,thấy con mèo mập nhỏ đang ngủ ngon lành từ hộp đựng giày.
"Meow meow?''
"Đùng ngủ như lợn,có một chị tốt bụng đưa chúng ta vào.''