"Tôi sẽ loại bỏ khay ổ đĩa bàng quang này,nếu không sẽ không có chỗ cho ở cứng thể rắn.'' "Vâng.''
Thẩm Nhược Giai không hiểu Lâm Tử Mặc nói gì,thấy anh khéo léo kéo rời các bộ phận máy tính để lau bụi,sau đó khéo léo lắp các bộ phận lại với nhau.,cô không khỏi hỏi:
"Cậu có phải là sinh viên khoa học không?Tôi đoán bạn sẽ học chuyên nhành khoa học trong tương lai.Tigm việc cho chuyên ngành ấy dễ hơn nhiều so với ngành của tôi.''
"Tôi là một ứng cử viên nghệ thuật.''
Tử Mặc đang lắp ráp máy tính,thỉnh thoảng liếc nhìn cô từ khóe mắt.
So với tư thế ngồi lúc đầu có chút cứng nhắc,theo thời gian trôi qua,quan hệ giữa hai người cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.Nhược Giai thả lỏng ngồi ở một bên ghế sofa,cách hắn một khoảng.
Cô ôm con mèo vào lòng,rút đôi chân nhỏ ra khỏi đôi dép bông,xỏ vào một đôi tất trắng tinh.Khi cô xắn chân lên,chiếc quần cotton dài tự nhiên được xắn lên,để lộ mắt cá chân mảnh khảnh,đôi tất trắng tinh ôm trọn lấy đôi chân nhỏ bé của cô,đôi tất vừa khít với làn da của cô,có một vết lõm nhỏ và phần nhỏ lộ ra giữa ống quần cotton màu xanh xám và dôi tất nhỏ màu trắng của cô ấy rất hấp dẫn,ở giữa có một chút màu trắng khiến người ta không thể rời mắt.
"Giám khảo nghệ thật?''
Thẩm Nhược Giai kinh ngạc di chuyển,cơ thẻ cô ấy khá cao,nhưng bàn chân của cô ấy khá nhỏ,từ đôi tất của cô ấy chuyển động nhẹ,đó là những ngón chân ẩn bên trong cử động.
"Thật sự,cậu không đùa tôi chứ?''
Tử Mặc quay lại nhìn cô,Nhược Giai mạnh dạn nhìn vào mặt anh,có lẽ ánh sáng quá chói,cô quya đi một lúc sau.
"Thấy cậu sửa may tính giỏi,tôi còn tưởng cậu là sinh viên chuyên ngành khoa học.''
"Con trai có thể sử máy tính phải không?''
"Hình như là thế,chắc là bẩm sinh,ta xem cũng không hiểu.''
Khi Tử Mặc đưa máy trở lại máy tính,Nhược Giai lại nhìn anh,lông mày anh giật giật,như thể đang suy nghĩ điều gì đó------
"Vậu thì cậu là thí sinh nghệ thuật âm nhạc?Tôi nghĩ rằng giọng hát của bạn khá tốt....''
"Em học mỹ thuật.''Cô cảm thấy hơi thất vọng,đoán hai lần và đoán sai,anh ấy trông rất đẹp trai như một ngôi sao và tôi nghĩ rằng anh đang học âm nhạc và anh đã ra mắt sau hai năm sai khi thực hành,cuối cùng anh đã đưa ra một bất ngờ khác.
"Chị Nhược Giai thực tập là gì?''
"Biên tập tiểu thuyết.''
Nhược Giai vuốt ve con mèo và nói thêm:''Đó là ký hợp đồng,xem xét bản thảo và trưng cầu bản thảo.Đó là những gì tôi trải qua trong cuộc phỏng vấn.Tôi vẫn chưa đi làm.''
----Hi vọng thời điểm đến,sẽ không phải là mỗi ngày chăm chỉ rót trà dọn dẹp,viết báo cáo thực tập sinh,thợ in,Tử Mặc cầu nguyện cho nàng.
"Vậy thì công việc này là giấc mơ ủa chị Nhược Giai?''
"Haha,đúng thế!''
Khi nói đến những giấc mơ,Nhược Giai cười,không phải là nụ cười gượng gạo của những người xã giao hay tự giễu mà là nụ cười của cô tràn đầy sức sống,trong mắt cô ấy có một loại trong sáng và ngây thơ chỉ có ở sinh viên đại học mới bước vào xã hội.
Cô ấy nói một nửa,nhưng cô ấy không có gan nói cho Tử Mặc biết nửa còn lại là gì,nhưng cô lại giữ nó trong lòng,giả vờ làm việc chăm chỉ.
Có vẻ như cô ấy là một người làm việc chăm chỉ và có chính kiến của riêng mình.
"Vậy em chúc chị Nhược Giai thành công trong công việc của mình!''
"Haha!Tôi cũng chúc cậu thi đại học thành công.''
Trong khi hai người đang trò chuyện,com mèo nhỏ trong lòng Nhược Giai đột nhiên thoát khỏi vòng tay cô,vội vàng trốn sang một bên khác của Tử Măc và vùi cái đầu của nó vào nách Tử Mặc với vẻ mặt đau khổ.
Thẩm Nhược Giai:''.....''
"Có chuyện gì vậy,Tiểu Mạn?''
"Meo meo meo meo.''
"Ừm!''
Tử Mặc cũng kì lạ nhìn Nhược Giai,cô vội vàng cắn rứt lương tâm nói:''Tôi cũng không biết.''
"...Chị Nhược Giai,chị có chạm vào chuông mèo không?''
"Vớ vẩn,vớ vẩn.''
"Thật tốt,em còn tưởng chị sờ vào chuông.''
"Sao thế?''
Tử Mặc lấy con mèo mập nhỏ và đặt nó trong ngực,buồn cười nói:''Tiểu Mạn có thể chạn vào bắt cứ đâu,nhưng chuông thì không thể,nó rất yêu chuông.''
"Tôi hiểu rồi!''
"Hay là tôi tóm lấy Tiểu Mạn và để chị Nhược Giai chạm vào chuông của nó.''
"Tôi không có hứng thú chút nào.''
Mặc dù 'kỹ thuật của Tử Mặc không đủ tốt' và anh ấy đã mất rất nhiều thời gian để sửa chữa chiếc máy tính,nhưng chỉ với một vài lần nhấn bàn phím,màn hình máy tính đã mất từ lâu cũng được hiển thị.
"Thành công!''
Tảng đá lớn trong lòng Thẩm Nhược Giai cuống cùng cũng rơi xuống,cô king ngạc quên mất khoảng cách,giống như cách Tử Mặc quá gần.
"Chị Nhược Giai,nó quá gần.''
Mũi của Tử Mặc bị hít vào bởi hơi thở thơm tho và mềm mại độc đáo của cô và Tử Mặc cố gắng hít một hơi thật lâu.Quả nhiên con gái là sinh vật kỳ lạ,nếu bạn yếu đuối,cô ấy sẽ mạnh mẽ,nhìn thấy bộ dạng đơn giản của Tử Mặc,cô cảm thấy khá thú vị và cô ấy có một sự thôi thúc không thể giải thích để trêu chọc anh ấy.
Không giống máy tính của các cô gái bình thường,màn hình máy tính cô ấy chưa chính thức tốt nghiệp nhưng ảnh tốt nghiệp được chụp vào học kỳ đầu tiên của năm cuối cấp,trong ảnh cón có ba người bạn cùng phòng của cô,có thể thấy rằng ký túc xá của họ mối quan hệ rất tốt.rong số bốn cô gái,Nhược Giai có ngoại hình nổi bật nhất.
"Chị Nhược Giai học đại học Soochow?''
Tử Mặc nhìn thoáng qua có thể biết bối canh của bức ảnh,Đại học Su cách nhf anh không xa và mục tiêu của anh là được nhận vào trường nghệ thuật của Đại học Soochow.
"Ừ sau này cậu muốn học đại học nào?''
Mặc dù bức ảnh trên máy tính đã được nhìn thấy nhưng Nhược Giai vẫn rất hào phóng,có lẽ sau khi bắt đầu thực tập,cô ây cảm thấy cuộc sống trong khuân viên trường đáng nhớ.
"Cũng là Đại học Soochow,học viện nghệ thuật.''
"Đúng vậy!Tôi đến từ khoa nghệ thuật,vì vậy cậu sẽ là đàn em của tôi.''Nhược Giai kinh ngạc,suy nghĩ một chút,tiếc nuối cười nói:''Nhưng lúc cậu nhập học xung là lúc tôi tốt nghiệp,thiếu niên,cô gắng lên,tỷ tỷ nói cho cậu biết,trường chúng ta có rất nhiều mỹ nữ!"
Tử Mặc mỉm cười....
Vì có thêm ổ cứng thể rắn,Tử Mặc đã giúp di chuyển hệ thống thông qua phần mềm,theo cách này,máy tính cũ của Nhược Giai cũng được tái sinh.
"Nhanh hơn rất nhiều và không có tiếng kêu.''
Khi cô ngây thơ nhìn Tử Mặc,trong mắt cô đã tràn ngập sự ngưỡng mộ.
"Đùng sử dụng 360,mát tính của chị không có nhiều bộ nhớ,vì vậy chị có thể cập nhập bằng thẻ 360.''
"A! lỡ hỏng thì sao?''
"Chị Nhược Giai có thường vào các trang web nguy hiểm không?''
Thẩm Nhược Giai vội xua tay:''Không,bình thường khi nhìn thấy cảnh báo,tôi sẽ lập tức đóng alji.''
Trên thực tế,ở nhà cô ấy cảm thấy tốt,nhưng nếu tiếp tục,Tử Mặc sẽ cảm thấy không thoải mái,vì vậy đã giúp cô ấy sửa máy tính,mang theo dụng cụ riêng và trở về với con mèo trong vòng tay của cô ấy.''
Nhược Giai đuổi anh ra ngoài,Tử Mặc đóng cửa lại,đặt con mèo công cụ xuống,lấy điện thoại di động ra và chuyển cho người bạn Wechat vừa rồi của cô.Ảnh đại diện của cô ấy là một chú mèo hoạt hình đang uể oải nằm phơi nắng và biệt danh là một từ start,có nghĩa là ngôi sao.
Ngôi sao:"Cảm ơn bạn tối nay!''
Start:''Ổ cứng đó bao nhiêu tiền,tôi sẽ chuyển cho bạn.''
Mặc:''[Buồn cười]
Ngôi sao;"Mau nói đi.[Pandaren đáng bạo và buồn cười.]
Mặc:''Tám mươi.''
Ở bên kia,Nhược Giai khi nhìn thấy tin tức thở phào nhẹ nhõm.May mắn thay,nó không miễn phí,tôi nghe nói rằng những thứ miễn phí là đắt nhất!