Đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên môi Hà Linh Chi, sau đó hắn mới từ từ nói:
“Thực ra cũng chỉ là một vài chuyện không quá quan trọng, nhưng vì nó có liên quan đến em nên anh phải nói cho em biết.”
“Được rồi! Vậy anh nói đi.”
“Chắc em biết tập đoàn M&N chứ, đó là tập đoàn dưới chướng Cố Phong trước kia.”
“Tất nhiên!! Nhưng nó thì có liên quan gì đến em?”
“Trước đây khi em bị hắn giam giữ, anh đã lật tẩy ván bài và cướp quyền sở hữu M&N từ tay hắn, nhưng sau đó hắn lại lấy em ra để uy hiếp anh, buộc anh phải giao trả M&N cũng như Phương Thị. Lúc đó vì lo cho sự an toàn của em anh đã đồng ý ký giấy chuyển nhượng.”
“Nhưng bây giờ hắn đã chết rồi, vậy hai tập đoàn sẽ rơi vào tay ai? Mà từ từ… nói như vậy thì bây giờ anh trắng tay sao?”, Hà Linh Chi nheo mắt hỏi lại.
Thấy cô hỏi như vậy, Phương Thần Phong liền nhướn mày hỏi lại:
“Nếu như đúng là như vậy thì sao? Em sẽ chê anh nghèo mà rời bỏ anh chứ?”
Nhận được câu trả lời của hắn, Hà Linh Chi bỗng phá lên cười, cô thật không ngờ Phương Thần Phong cao cao tại thượng, coi tiền như cỏ rác mà cũng có ngày trắng tay như hiện tại:
“Anh không có tiền? Không sao, em dư sức kiếm tiền nuôi anh và các con, cho nên bắt đầu từ bây giờ anh phải cố gắng lấy lòng em một chút, nếu anh làm em không vui, em sẽ cho anh nhịn đói…”
Dứt lời Hà Linh Chi liền ôm bụng ngửa đầu lên cười, tiếng cười vô tư của cô vang vọng khắp phòng khách, thậm chí Phương Thần Phong cũng bị vui lây khi nhìn thấy một màn này. Hắn thật không ngờ rằng bản thân cố gắng thay đổi, lấy lòng cô lại không bằng việc cô biết hắn trắng tay, hắn thật không biết nên vui hay nên buồn với niềm hạnh phúc này của cô.
“Lấy lòng sao? Như vậy có được hay không?”
Vừa nói Phương Thần Phong vừa đặt tay lên vòng ba của Hà Linh Chi rồi từ từ xoa nhẹ, hiển nhiên hành động này của hắn khiến nụ cười trên môi cô tắt ngấm, cánh tay nhỏ bé nâng lên véo thật mạnh vào bàn tay đang dở trò xấu xa với mình:
“Anh… biến thái!!!”
“Biến thái? Anh làm gì mà em bảo anh biến thái?”
“Anh… thì anh… PHƯƠNG THẦN PHONG!!! Anh bắt nạt em!!!!”
Nghe cô nói vậy Phương Thần Phong liền bật cười, cánh môi bạc mỏng của hắn chuẩn xác đặt lên môi Hà Linh Chi một nụ hôn sâu, nhưng lần này hắn không dây dưa quá lâu, hắn phải dừng lại trước khi không thể khống chế bản thân mà tiến xa hơn. Mũi chạm mũi, hắn cất giọng trầm khàn:
“Làm em vui, đó chính là trách nhiệm của anh! Còn về vấn đề anh trắng tay, xin lỗi vì làm em thất vọng rồi!!”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Thì Phương Thị vẫn là của anh như trước, còn việc anh nói chuyện này với em là bởi vì trước khi ký giấy chuyển nhượng cổ phần sang cho Cố Phong, thì anh đã chuyển nhượng quyền sở hữu M&N sang cho một người khác, và người đó chính là em. Vài ngày nữa sẽ diễn ra cuộc họp cổ đông ra mắt chủ tịch mới, nếu em muốn lộ diện anh sẽ đi cùng em.”
“Anh nói chủ tịch mới của M&N là em sao?”
Phương Thần Phong không nói gì mà gật đầu thay cho câu trả lời, thấy vậy Hà Linh Chi liền tiếp lời:
“Nhưng em không biết gì về kinh doanh cả, anh cũng biết điều đó mà?”
Phải, Phương Thần Phong đã quá rõ về khả năng kinh doanh của cô, dù nói ra sẽ khiến cô không vui, nhưng quả thực thì tài năng của cô về thương giới là con số âm chứ không phải là không có gì như cô nói.
“Vậy em thuê anh đi… anh sẽ quản lý M&N giúp em, em chỉ việc ở nhà ăn chơi với con cũng có tiền tự động bay vào túi. Sao nào? Có phải quá lợi cho em rồi hay không?”
Nghe hắn nói cũng có lý, vì vậy Hà Linh Chi liền gật đầu chấp thuận với sáng kiến này của Phương Thần Phong:
“Cứ làm theo như những gì anh nói đi. Nếu giao tập đoàn vào tay em thì chi bằng anh tuyên bố nó phả sản luôn đi, bởi trước sau gì thì nó cũng có kết cục như vậy mà thôi.”
Lời nói của vô tư của Hà Linh Chi khiến Phương Thần Phong phải bật cười, bàn tay thô to của hắn nâng lên véo nhẹ chiếc mũi của cô cưng nựng. Đúng lúc này, Lâm Minh Thiện từ bên ngoài đi vào, sau khi nói lời chào với Hà Linh Chi xong, anh liền quay sang nói với Lâm Minh Thiện:
“Lão đại, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
“Có chuyện gì xảy ra hay sao?”, Hà Linh Chi nâng ánh mắt ngơ ngác lên hỏi Lâm Minh Thiện.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là công việc của lão đại mà thôi, em cứ yên tâm.”
Biết cô đang nghĩ hắn lại dấu cô chuyện gì đó, Phương Thần Phong liền thần thần bí bí nói:
“Anh đi chuẩn bị một món quà bí mật cho em, đợi sau khi hoàn thành, anh sẽ nói cho em biết.”
“Hừ… làm như em muốn biết lắm vậy!!!”
“Không phải sao?”, Phương Thần Phong xấu xa trêu cô.
“Anh… anh mau đi làm việc của mình đi, em… em đi chơi với bọn trẻ!!”
Dứt lời Hà Linh Chi liền bật người thoát khỏi vòng vây của Phương Thần Phong:
“Hẹn gặp lại sau, Tiểu Thiện.”
Nói xong Hà Linh Chi liền quay người chạy lên phòng, để lại Lâm Minh Thiện đang thở dài cười bất lực cùng người nào đó đang khó chịu vô cùng.
Quay trở lại phòng ngủ, lúc này dì Ngô và quản gia Tô đang chơi đùa với ba đứa nhỏ, thấy Hà Linh Chi đi vào, dì Ngô liền nói:
“Thiếu gia đi làm rồi sao Linh Chi?”
“Vâng thưa dì.”
Nói rồi Hà Linh Chi liền đi đến chỗ của Tiểu Y Na, bế đứa nhỏ trên tay, cô cất giọng nhỏ nhẹ hỏi dì Nhô và quản gia Tô:
“Dì Ngô, quản gia Tô, trong thời gian con không có ở đây, mọi người sống tốt chứ?”
Nghe cô hỏi như vậy, dì Ngô liền nói:
“Hai người chúng ta đều rất khỏe, duy chỉ có thiếu gia là không ổn chút nào.”
“Dì nói như vậy là sao thưa dì?”
“Từ lúc mà con rời khỏi Hắc Phong Bang đến nay, thiếu gia chưa ngày nào sống yên ổn cả. Ngày nào cậu ấy cũng đều tự trách bản thân, nếu là ban ngày, cậu ấy dành toàn bộ thời gian để tìm bằng được tung tích của con, nhưng khi đêm đến, cậu ấy lại chỉ biết ôm lấy chiếc gối mà con đã từng sử dụng để làm vơi đi phần nào nỗi nhớ nhung. Ta đã chứng kiến cậu ấy tự hành hạ bản thân mình ra sao trong suốt quãng thời gian ấy, hai cánh tay của thiếu gia lúc nào cũng trong trạng thái quấn băng gạc. Linh Chi, ta biết trước đây chính thiếu gia là người đối xử không tốt với con, nhưng chính cậu ấy cũng đã hối hận rất nhiều vì điều đó, và trong suốt thời gian qua cậu ấy đã cố gắng rất nhiều để thay đổi bản thân, đặc biệt là việc cậu ấy tự mình tìm hiểu và bắt đầu học cách để làm một người cha. Chính vì thế ta không mong muốn gì nhiều, chỉ mong sao con có thể mở lòng một lần nữa mà đón nhận phần tình cảm này của thiếu gia, ta không tưởng tượng được nếu như mất đi con một lần nữa thì cậu ấy sẽ ra sao.”, dì Ngô nhỏ giọng nói.
Nghe những gì mà dì Ngô nói, Hà Linh Chi bỗng nhớ đến những vết sẹo trên hai cánh tay của Phương Thần Phong, lúc đó khi hắn nói đã tự mình rạch lên những vết cắt đó, cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng vô cùng, cô đã trở nên mất phương hướng ngay tại thời điểm đó. Thế nhưng sau đêm hôm qua, mọi khúc mắc giữa hai người bọn họ đã được gỡ bỏ, bắt đầu từ bây giờ, hạnh phúc của gia đình nhỏ này sẽ do cả hai người bọn họ cũng nhau vun đắp. Sẽ không còn những lần hiểu lầm và sự truy đuổi đơn phương, bắt đầu từ bây giờ bọn họ như đã hòa làm một. Nghĩ vậy Hà Linh Chi liền trả lời:
“Những ngày tháng sau này sẽ là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của con và Phong.”, nói rồi cô mỉm cười nhẹ với dì Ngô và quản gia Tô. Ngay sau đó cô liền đưa mắt nhìn ba đứa con của mình thầm nhủ:
‘Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc. Những gì mẹ không được nhận trong quá khứ, mẹ nhất định sẽ trao cho các con gấp trăm, gấp ngàn lần. Mẹ sẽ không để một Hà Linh Chi thứ hai được phép xuất hiện trên đời này nữa.’