Nhìn thái độ của cô, Phương Thần Phong cũng không nói gì chỉ nhếch miệng cười.
“Thưa lão đại.”, Lâm Minh Thiện từ bên ngoài tiến vào báo cáo.
“Nói đi.”
Lâm Minh Thiện nhìn Hà Linh Chi một lúc rồi lại cúi đầu báo nói:
“Thưa lão đại, thuộc hạ đã tra ra kẻ đứng sau vụ tập kích đoàn xe hộ tống của chúng ta.
Chính là người của Hamashi!”
“Hamashi? Tôi không tin bọn chúng có lá gan lớn như vậy, dám đi gây sự với chúng ta khi không có sự giúp đỡ của thế lực nào đó… Còn nữa, tập hợp mọi người chuẩn bị một chút, có vẻ như Hamashi không muốn sóng yên biển lặng rồi!”, Phương Thần Phong híp mắt thâm hiểm lên tiếng.
“Vâng thưa lão đại.”
Lâm Minh Thiện bước ra khỏi khoang nghỉ ngơi, trả không khí trầm mặc lại cho hai người.
Cả hai đều không nói gì thêm, chỉ im lặng thưởng thức đồ ăn trước mặt.
…
Tokyo, Nhật Bản.
Cuộc sống về đêm ở Tokyo, thành phố đắt đỏ bậc nhất thế giới, thành phố điên cuồng và hối hả trong công việc của ban ngày, nhưng đồng thời cũng là thành phố rực rỡ ánh đèn của những đêm không ngủ.
Từ câu lạc bộ đêm với âm nhạc điện tử ầm ĩ, tới những ly cocktail ngon lành và những kẻ sành sỏi hàng quán vỉa hè, thành phố không bao giờ ngủ này có rất nhiều điều để quyến rũ những người đang tìm kiếm một đêm đáng nhớ.
Sau hàng giờ đồng hồ ngồi phi cơ, cuối cùng nhóm người Phương Thần Phong cũng đến nơi.
Lúc này đang là buổi tối.
Tòa nhà Roppongi Hills Mori, là tòa nhà phức hợp cao 54 tầng tọa lạc ở Roppongi, Minato, Tokyo.
Tòa nhà là nơi tập trung các văn phòng làm việc, nhà ở, khu mua sắm, nhà hàng, khu vui chơi giải trí, và có cả một bảo tàng.
Tòa nhà Roppongi Hills Mori có hai đài quan sát nằm ở tầng 52 và 54, đây là những vị trí hoàn hảo để bạn có thể ngắm nhìn toàn cảnh Tokyo.
Tại tầng 54, Hà Linh Chi đang bị Phương Thần Phong giam giữ trong vòn g tay rắn chắc của hắn.
Hai người đứng sau lan can bảo vệ ngắm nhìn toàn cảnh cuộc sống về đêm tại nơi nổi tiếng nhộn nhịp bậc nhất thế giới này.
Phương Thần Phong cất giọng nói:
“Thật ồn ào mà cũng thật yên ả.”
Hà Linh Chi bị câu nói này của hắn làm cho giật mình.
Tên biến thái này cũng biết thưởng ngoạn sao? Nhưng mà giọng nói trầm ấm của hắn vừa rồi khiến một khoảng nào đó sâu trong thâm tâm cô cảm thấy ấm áp.
Suy nghĩ lại cuộc đời mình, lại nhìn về phía những khu phố sáng đèn nhộn nhịp kia.
Quả thực trong kí ức của cô, mặc dù rất nhiều lần đi tụ tập vui chơi cùng hội Nhược Hy Ái Linh, nhưng chưa một lần cô được an an bình bình đứng ngắm cảnh trời đêm như vậy.
Người ta hay nói ban đêm luôn ẩn chứa những điều nguy hiểm mà ta không ngờ đến, nhưng ngay lúc này đây cô lại cảm thấy thật yên bình.
Cô cũng đã từng nghĩ về cuộc sống của mình sau này, cả cuộc đời cô luôn gắn liền với những nguy hiểm đến tính mạng, sống trên đầu lưỡi dao,… nhưng cô không quan tâm đến điều đó.
Bởi vì bên cạnh cô luôn có những người bạn thân, những người anh em cùng kề vai sát cánh chiến đấu, như vậy có phải chết cô cũng mãn nguyện.
“Ở lại bên cạnh tôi, được không?”
Giọng nói Phương Thần Phong thực nhỏ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh như hiện tại lại giống như một quả bom sát thương lớn đánh xuống đầu Hà Linh Chi.
Không phải bá đạo ép buộc, cũng không có sự cuồng ngạo vốn có ở con người hắn, mà là sự dịu dàng giống như hỏi ý kiến.
Ý nghĩ này khiến Hà Linh Chi hoảng hốt, hắn mà dịu dàng sao?
Lúc này cô đang đứng tựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, tâm tình cô có chút bất ổn.
Ngước mắt lên nhìn, thấy hắn không nhìn cô mà vẫn tiếp tục nhìn bầu trời đêm.
Hà Linh Chi cất tiếng hỏi:
“Vì sao?”
Nghe câu hỏi của cô Phương Thần Phong mới thu hồi tầm mắt cúi xuống nhìn Hà Linh Chi trả lời:
“Không vì sao cả.”
Đúng.
Không vì sao cả, đơn giản là hắn muốn cô mãi mãi ở bên cạnh mình, chỉ thuộc về riêng hắn.
Nếu trước đây là sự ham muốn chinh phục, thì bây giờ hắn lại muốn bảo vệ cô hơn, đặc biệt là khi đọc tư liệu kia của cô.
Nhìn vào cô, hắn thấy được hình bóng bé con của hắn, cô ấy cũng đã sống một cuộc sống lang bạt như Hà Linh Chi cô, chỉ là đến tận bây giờ hắn không có bất kì thông tin nào về cô ấy nữa.
Mặc dù vậy, nhưng hắn chắc chắn một điều rằng, hắn muốn bảo vệ cô không phải xuất phát từ việc cô giống với bé con của hắn.
Hà Linh Chi cô vô cùng đặc biệt, cô không giống những người con gái khác, bàn tay cô không hề mịn màng mà thô ráp cùng chai sần do luyện súng và vũ khí.
Trên người cô cũng có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ do đao, súng để lại; đặc biệt phải kể đến vết đạn bắn phía ngực trái.
Hắn đoán rằng vết thương lúc đó hẳn phải rất nặng, nên mới để lại vết sẹo lớn đến như vậy, phải chăng lúc đó cô đã vô cùng đau đớn? Và cả khi nhìn thấy vết thương dài với hàng loạt mũi khâu kia đã khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cho nên hắn muốn bảo vệ cô, muốn cô coi hắn như hội Khương Tuấn Hạo cùng Nhược Hy Ái Linh, muốn cô coi hắn như một chỗ dựa an toàn mỗi khi gặp nguy hiểm.
Và… muốn cùng cô ngắm cảnh đêm như vậy nhiều hơn nữa..