Bữa tiệc họp mặt thường niên của giới thương nhân rất nổi tiếng. Độ vip của nó có thể sánh ngang với đại tiệc trên thiên đình, bởi vì không phải bất cứ ai muốn là cũng lấy được giấy mời. Vậy nên thành phần khách mời không phú thì cũng quý, lại còn có vị thế nhất định trong xã hội.
Tùy tiện chọn ra một người thôi cũng có thể hô mưa gọi gió hét ra lửa một vùng.
Đấy là Ngọc Ly nghe thiên hạ đồn như vậy, còn thực tế tới đâu thì cô chưa từng tới nên cũng chẳng dám nói nhiều.
Lúc trước cô cũng có một nhiệm vụ mục tiêu ở trong số khách mời này nhưng đã bị Lyan tranh mất. Nghe nói cô ta cũng thất bại còn vì nguyên nhân gì thì Ngọc Ly không rõ.
Lần này nhờ cái mác vợ của Duy Hoàng, tổng giám đốc của Song Thiên nơi diễn ra đại tiệc nên cô đã may mắn được tới.
Kể cũng lạ, tại sao Song Thiên lại được lựa chọn để tổ chức đại tiệc này nhỉ?
Đúng là không thể coi thường tên chồng hờ này được. Vì theo như Ngọc Ly biết thì lĩnh vực của Song Thiên chỉ có địa ốc và hệ thống nhà hàng khách sạn, so với tiêu chuẩn chung cũng không hẳn vip đến mức đó?
Cái tên này chắc hẳn đã dùng tới mánh khóe gì đó, hoặc là cũng có quan hệ không tệ với những người kia.
Ngọc Ly rất háo hức mong chờ.
Không chỉ là sự tò mò về các khách mời, mà còn là đối với một vài người quen cũng có chút nhớ mong.
Chuyện Khánh Vi và Bích Vân từng bị cô đánh cũng không tính là chuyện gì bí mật, tất cả nhân viên Song Thiên chắc chắn đều biết hết rồi, vậy nên lâu lâu cần phải chào hỏi một chút mới phải phép.
Tối nay nhân viên cấp cao của Song Thiên cũng ở trong ban tổ chức, cơ hội tốt để kiếm được một tấm chồng giàu có chắc là ai kia cũng sẽ không muốn bị bỏ lỡ.
Rõ ràng cô đang rất quan tâm tới nhân viên của chồng mình, tìm đâu ra được một phu nhân tổng giám đốc chu đáo như thế này.
Thấu hiểu tâm tư nguyện vọng và còn đang sẵn sàng để châm lửa đốt đuốc đây.
Chưa tới bảy giờ tối, Ngọc Ly đã ngồi chờ Duy Hoàng cho xe về đón, chẳng ngờ tới anh lại đích thân trở về.
Nói là không yên tâm để người khác đưa cô đi, cơ mà thực chất là sợ Ngọc Ly chọn bừa một bộ hổ báo thì mấy đứa bạn sẽ cười anh chết mất.
Nghĩ thế thôi nhưng khi nhìn thấy cô gái xinh xắn thẳng lưng ngồi kia anh cũng phải sững sờ.
Đó là một phù thủy chuyên đi thả bùa yêu thì có.
Nước da cô trắng hồng càng thêm nổi bật khi mặc chiếc váy đen hai dây bó sát, phần ngực có đính điểm ngọc trai đen chạy sát hai bên eo nhỏ xinh thắt lại chỉ vừa bằng một nắm tay, mông cao nở nang, cặp chân dài nuột nà đang vắt chéo lên nhau lấp ló qua cái đường xẻ kia… khiến cho ai nhìn vào cũng mơ màng nghĩ viển vông đủ thứ.
“Tôi không nghĩ anh lại chu đáo đến thế!” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên kéo Duy Hoàng trở lại với thực tại.
Anh đưa mắt nhìn vào gương mặt thanh tú của cô. Lối trang điểm vừa đủ tạo điểm nhấn vào đôi mắt, không quá khoa trương lại mang nét quyến rũ mê hoặc...
Hỏng rồi.
Anh đang thấy hối hận, tự nhiên lại mang hàng đi khoe, như thế này đúng là quá mạo hiểm.
“Sao vậy? Tôi mặc chiếc váy này không được à, mấy kiểu váy dạ hội khác quá rườm rà sẽ không hợp với tôi.” Ngọc Ly cau mày nói. Đây là cái váy thuận tiện hoạt động nhất trong số những bộ dạ hội hôm nay cô đã đi xem.
“Không… thôi không sao, đi nào!” Duy Hoàng rất muốn đẩy cô vào phòng để đổi lại một bộ đồ khác, phải lý trí lắm anh mới gật được cái đầu đồng ý như thế này.
Ngọc Ly cau mày nhìn lại thái độ của Duy Hoàng, không nói gì nữa liền đứng dậy. Đúng lúc đi tới trước mặt, anh bất ngờ giơ tay vèo một cái rút cây trâm cài tóc của cô ra. Mái tóc búi cao tỉ mỉ sau đầu nhằm khoe ra toàn bộ bờ vai thon gầy cùng cái gáy quyến rũ trong chớp mắt đã bị che lại.
“Như này là được, đẹp hơn rồi đấy!” Duy Hoàng cười tươi nói cất luôn cây trâm vào túi quần.
Ngọc Ly cau mày nhìn vào trong gương ở cửa nhà, giây trước là một quý cô cao quý, giây sau đã bị biến thành cô bé ngây thơ ngốc nghếch như học sinh cấp ba trốn nhà đi chơi vậy.
“Thì ra anh thích kiểu mẫu này!” Ngọc Ly liếc mắt đồng cảm nhìn sang người đàn ông bên cạnh rồi rảo bước ra xe.
Duy Hoàng bất đắc dĩ mỉm cười đút tay vào túi quần đi theo sau.
Tới Song Thiên, Ngọc Ly theo đúng phép lịch sự khoác tay Duy Hoàng bước vào đại tiệc, bao ánh mắt ngưỡng mộ đan xen ganh xét chiếu tới trên người cô, mặc kệ tất cả Ngọc Ly vẫn vui vẻ đi cùng anh tiến vào hội trường.
Ánh mắt mau lẹ đảo qua khắp gian phòng tìm kiếm mục tiêu.
Bất chợt, lối đi đối diện xuất hiện ba người đàn ông cao lớn, mỗi người một vẻ nhưng đều rất anh tuấn. Vẻ mặt ai cũng tươi cười tự tin và ôn hòa, xem bộ dáng khí chất liền biết thân phận địa vị không tầm thường.
Tất nhiên là không tầm thường rồi, bởi vì giây phút nhìn thấy gương mặt của người đang đi ở giữa kia, trái tim Nhật Ly gần như đã bị ngừng đập… vì quá sợ hãi.