“Khì khì.” Cung Nhược Hàn mỉm cười, rời khỏi nhà họ Hạ.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, Hạ Ngôn ngồi trên sofa, túi da đựng tài liệu rơi trên sàn, bàn tay to siết chặt tờ tài liệu kia.
Anh duỗi tay chống trán, đôi mắt xanh không ngừng nhìn tài liệu trong tay.
Anh càng nhíu chặt đôi lông mày Sự im lặng này kéo dài rất lâu...!
Hạ Ngôn vứt tài liệu trong tay xuống đất: “Đốt đi.”
“Rõ.” Cô người làm cung kính gật đầu.
Đôi mắt xanh lạnh lẽo xen lẫn những cảm xúc khác.
Anh đứng dậy, sải bước ra khỏi nhà.
Sau khi cung kính tiễn anh đi khỏi, người làm vội cúi người nhặt tài liệu rơi vãi dưới sàn định cầm đi đốt.
Trên tờ giấy lộ ra bức ảnh một cô gái xinh đẹp đoan trang.
Cô gái trong ảnh có đôi mắt rất đẹp, hàng mi cong vút, chiếc mũi nhỏ và cao, đôi môi đỏ mọng với nụ cười nhẹ nhàng, cộng thêm mái tóc xoăn lọn to khiến cô ta càng thêm quyến rũ kiêu sa.
Tên trên tài liệu vỏn vẹn ba chữ Tô Gia Hân.
Những cô giúp việc được đào tạo cũng không nhìn nội dung tài liệu.
Sau khi nhặt đồ lên, cô ta lập tức đem tới bếp lò đốt thành tro.
Trên lầu, Tích Niên khoá chặt cửa phòng, tắm rửa xong thì nằm ngủ.
Bữa tối thì cô chỉ dựa vào một ít bánh quy trong balo để lót dạ.
Cứ cảm thấy hôm nay Hạ Ngôn rất tức giận, cô cũng không muốn tự chuốc lấy họa.
Haizz...!Có lẽ cô thật sự không hiểu tính lúc nóng lúc lạnh của Hạ Ngôn, tính tình thất thường thật đáng sợ.
Hôm sau.
Tích Niên bị đồng hồ báo thức đánh thức từ sáng sớm.
Cô nhanh chóng thay đồ, dọn dẹp đồ đạc rồi xuống lầu.
Cô không muốn lãng phí việc học nữa.
Lúc đi tới nửa cầu thang thì ánh mắt cô bị thu hút bởi người phụ nữ ngồi trên ghế sofa.
“Cô...! cô Tô?” Tích Niên đi chậm lại, cô nghi ngờ đi xuống lầu, Tô Gia Hân? Đây không phải cô gái hôm qua cô lái xe đụng trúng đây sao? Sao hôm nay cô ta lại ở đây? Hay là có vấn đề gì nên cố tình đến tận cửa?
Tô Gia Hân nghi ngờ quay đầu: “Cô Cố, cô...!sao cô lại ở đây?”
Hả? Rốt cuộc chuyện này là sao? Câu này nên là cô hỏi mới đúng chứ? Sao giống như bị ngược vậy? Tích Niên cảm thấy không hiểu ra sao: “Chẳng lẽ không phải cô đến đây để tìm tôi sao?”
Lẽ nào không phải vì có vấn đề gì khác sau vụ tai nạn xe hôm qua nên mới tới tìm cô ư?
Tô Gia Hân lắc đầu, nhìn sang phía bên kia của phòng khách, nơi Hạ Ngôn vừa bước ra.
Tích Niên cũng theo tầm mắt của cô ta mà nhìn sang.
Chẳng lẽ Tô Gia Hân đến tìm Hạ Ngôn? Nhắc tới thì hôm đó tại bệnh viện, hai người này hình như có quen nhau.
Đôi mắt xanh của Hạ Ngôn vẫn lạnh lẽo như vậy.
Anh đi thẳng tới sofa, cúi người đặt tay lên vai cô ta, đưa mắt nhìn Cổ Tích Niên: “Là tôi gọi Gia Hân tới đây.”
Hành động thật thân mật, bàn tay to của anh đúng lúc dừng trên người của Tô Gia Hân, gần như thế, thậm chí khiến người ta cảm thấy chướng mắt.
Nhượng bộ mà nói, cho dù hai người đã quen nhau từ lâu, đã là bạn bè thì sao có thể làm hành động thân mật thế này chứ? Cô hít một hơi, cố gắng thôi miên mình và nhìn sang Hạ Ngôn: “Anh và cô Tô quen nhau từ trước rồi hả?"
Anh lạnh lùng như băng, không hề có ý buông tay khỏi người Tô Gia Hân, chỉ bình tĩnh nói: “Gia Hân, giới thiệu với em một chút.
Cổ Tích Niên là vợ tôi.”
Tô Gia Hân khẽ cau mày nhưng cô ta vẫn không biểu hiện gì mà chỉ im lặng.
Hạ Ngôn lại nhìn sang Cổ Tích Niên: “Tích Niên, giới thiệu với cô.
Bây giờ Tô Gia Hân là bạn gái của tôi.
Từ hôm nay trở đi, hai người hãy chung sống hoà hợp với nhau ở đây”
“Cái gì?”