“Của ngày hôm nay?” Trong lòng cô thầm nghĩ, không lẽ thế này vẫn chưa xong sao? Cô nuốt nước miếng, nhưng dưới đôi mắt màu hổ phách, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.
Đoan Nguyệt xoay người đi tới chỗ ngược hướng với bờ biển, Tích Niên chỉ đành nhấc chân đuổi theo, hai chân đau nhức, hệ quả của việc vận động dữ dội ngày hôm qua bắt đầu phát tác, đầu thì sung huyết, đau đầu chóng mặt muốn ngất luôn.
“Bộp!” Cô hôn mê bất tỉnh.
Lúc lần thứ hai tỉnh lại, cô đang nằm trên một chiếc giường đơn, trên người đắp một tấm chăn dày.
“Tỉnh rồi, ăn chút đồ xong thì uống thuốc đi, tôi chờ cô ở bên ngoài!” Vừa tỉnh lại đã nghe thấy tiếng của Đoan Nguyệt, đầu Tích Niên vẫn còn căng nặng.
Ngồi dậy, bên cạnh đặt bánh sandwich, còn có thuốc hạ sốt, thì ra đúng là sốt thật. Chắc do hôm qua nóng lạnh bất chợt gây ra sốt.
Sau khi ăn uống xong, cô bám vào vách tường đi ra ngoài, bên ngoài phòng ngủ là một căn phòng lộ thiên trống trải, hình dáng và diện tích giống như một sân bóng.
Tích Niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, gió rất lớn, có thể nghe thấy tiếng sóng biển, thậm chí còn ngửi được mùi nước biển nhàn nhạt, có thể xác định là giờ cô đang ở cách bờ biển hôm qua cô chạy bộ không xa.
Sân bóng này hình như là ở trong nhà, đặt một đống đồ gì đó mà Tích Niên không biết là gì, mà thứ thu hút ánh nhìn của cô là Đoan Nguyệt đang ngồi trên ghế ở một bên.
Tích Niên cuộn tay lại đi tới, vì mỗi bước đi, cô đều cảm thấy mình như sắp chết rồi vậy.
“Tôi đến rồi đây.”
Đoan Nguyệt chỉ vào đống đồ lung tung ở phía không xa, dùng vòng sắt bao quanh lại thành một cái khung lớn: “Biết cái đó là gì không?”
Tích Niên lắc đầu.
Anh ta nói: “Trong cái khung tròn kia tìm mười cách để xuyên qua. Sau khi tìm thấy, bắt đầu giảm tốc độ.
“Cái thứ đó có cách để xuyên qua sao?”
“Là phải xuyên qua!”
Tích Niên trừng lớn hai mắt, nếu như thật sự phải hình dung cái thứ kia là gì, có thể so sánh với đường đi của xe ngựa ngày xưa, nhưng còn rối loạn hơn gấp mấy trăm lần. Muốn cô phải làm thế nào để đi qua từ phía trước ra sau chứ? Còn phải dùng đúng một cách từ đầu đến cuối, thế này rõ ràng là truyện “Nghìn lẻ một đêm” mà.
“Nhưng giờ tôi…” Giờ đang bị sốt mà, chẳng có sức để làm mấy chuyện này.
“Cô muốn nói mình đang sốt có phải không?”
Thiển Thịch cúi đầu không nói gì, sớm đã váng đầu
Hoa mắt rồi.
Đoan Nguyệt vô tình nói: “Thể thì càng tốt! Đi thực hiện nhiệm vụ của cô đi, tối này nếu như không thể đạt đủ tiêu chuẩn chỉ tiêu, bữa tối, có thể bỏ đi rồi.”
Giọng anh vẫn bình thản như thế, nhưng đối với Tích Niên mà nói thì tàn nhẫn biết bao, ở nơi này, chẳng có cơ hội để cô từ chối chỉ có thể cố gắng đến cùng. Có trời mới biết việc này tột cùng khó khăn chừng nào! Cô đến nhấc chân đi một bước còn khó, huống chi là phải đón nhận thách thức thế này.
Tra tấn cả một ngày, cô ở phần mười cách thì vượt qua, nhưng phần tốc độ lại thất bại.
“Cô có hai lựa chọn.”
“Sao cơ?”
“Ăn cơm thì huấn luyện ngày mai gấp đôi, không ăn cơm, ngày mai vẫn huấn luyện như bình thường.”
“Ăn cơm!” Cô trả lời không chút do dự.
Đoan Nguyệt cười lạnh: “Lựa chọn này thông minh đấy.”
Sau đó cô trở về phòng ngủ nhỏ của mình, ban đầu muốn đi xem xem, nhưng giờ ngoài ngủ ra, cô chẳng muốn làm gì hết. Còn về chuyện ăn cơm, Đoan Nguyệt bảo cô về phòng chờ, rồi rời đi.
“Này, nhóc thối, cô thế nào rồi?” Cửa phòng bị đá văng, cái kiểu này, không cần nghĩ cũng biết là Ly Minh.
Nhưng Tích Niên không còn sức trả lời nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn sang, gật đầu.
Ly Minh đi tơi bên giường, đựt hộp cơm trong tay lên bàn: “Tôi đặc biệt đưa cơm tới cho cô đấy, cô lại dùng cái dạng này để đón tiếp tôi hả?”
Cô thở hổn hển: “Ha ha, cảm ơn nhé.”
“Ô, mặt cô sao lại đỏ thế? Tôi sờ xem nào.” Ly Minh chạm vào trán của Tích Niên, mặt lập tức trầm xuống: “Sốt rồi à?”
Tích Niên chống người ngồi dậy: “Không sao đâu, tôi vẫn ổn.” Thấy hộp cơm mấy tầng, cô run run vươn tay lấy, nhưng nhận ra hai tay lúc này không có sức, ngay cả lấy hộp cơm cũng run rẩy.
Ly Minh dứt khoát mở luôn hết các khay cơm ra, cầm lấy thìa: “Tôi bón cho cô.”
“Tôi tự làm được.”
“Cô còn khách sáo làm gì? Nào, há miệng!” Cậu ta đưa cơm tới bên miệng Tích Niên.
Cũng không phải lần đầu tiên được Ly Minh chăm sóc, cô từng miếng từng miếng nuốt thức ăn, vì phát sốt, cô chẳng có khẩu vị gì cả, nhưng thật ra lại đói lắm rồi, nếu như không ăn, thì có cảm giác mình sẽ lả đi mất.
Về cơ bản thức ăn toàn độ đều ăn sạch, còn uống hết một bát canh gà, cô thoả mãn tựa vào bên gối: “Hai ngày nay không phải nước suối thì cũng là bánh mỳ, cảm giác lâu lắm rồi mới không được ăn cơm canh ấy, mấy món này đều do
Ly Tiêu làm cả. Tôi hạnh phúc quá đi.” Cô cười nói.
“Ừ…” Ly Minh nhìn cô hờ hững.
“Cậu sao vậy? Thế này không giống cậu lúc bình thường lắm.”
“Nhóc thối, tôi thấy cô không chịu nổi đâu, cô bỏ cuộc đi!” Ly Minh nặng nề nói.
“Vì sao?”
“Cô nhìn bộ dạng của mình lúc này đi, thêm mấy ngày nữa thì chết mất.”
“Sao có thể chết nhanh thế được, nhưng tôi không hiểu, tôi rõ ràng là phát sốt, mà Đoan Nguyệt lại nói, là chuyện tốt. Tại sao vậy?”
“Bới vì phát sốt sẽ làm cô cảm thấy mệt mỏi, khi mệt mỏi mà vận động mạnh trong thời gian dài, cảm giác nặng nề của một ngày tương đương với ba bốn ngày. Giúp cô tiến bộ nhanh hơn, với lại đổ mồ hôi rồi, sốt cũng nhanh hết thôi.”
Nghe Ly Minh nói thế, Tích Niên mới hiểu thế có nghĩa là gì: “Không nhìn ra tiểu tử thối như cậu cũng hiểu biết phết đấy!”
Ly Minh áp sát lại Tích Niên: “Nếu không cô nghĩ sao? Tưởng là tôi cũng ngu ngốc, giống như cô chắc?”
“Cậu mới ngu ngốc ấy.” Cô bực tức nói: “Đúng rồi, thế Đoan Nguyệt bắt tôi luồn lách qua cái thứ tròn tròn đó để làm gì vậy?”
“Còn nói cô không ngốc hả? Cái thứ đó có liên quan tới sự linh hoạt cơ thể của cô. Để cô dùng nhiều cách khác nhau để đi qua nó, sẽ giúp cơ thể cô trở nên nhanh nhẹn, độ phản ứng cũng nhanh hơn.”
“À…” Cô thấy hơi khó tin.
“Đúng rồi, hôm nay cô dùng mấy cách để xuyên qua cái khung ấy thế?”
“10 cách.”
Ly Minh nhíu mày lại.
Tích Niên nói tiếp: “Đoan Nguyệt nói phải dùng mười cách để xuyên qua, tốn bao nhiêu là sức của tôi, nhưng nếu như không phát sốt, tôi nghĩ chắc có thể thêm nhiều cách hơn.”
“Biến thái!” Ly Minh nhỏ giọng lẩm bẩm, người bình thường dùng năm cách đã khó rồi, cô ta dùng tới mười cách còn bảo ít? Thật không ngờ, nhóc thối này còn biến thái thế.
Thu dọn đồ ăn xong, Ly Minh lạnh nhạt nói: “Nếu như tới lúc thấy mình sắp chết, cô cứ từ bỏ đi!” Lúc rời đi, cậu ta bỏ lại một câu như vậy.
Lúc sắp chết thì bỏ cuộc? Câu nói này đã làm cô liên tưởng tới những ngày sắp tới, quả nhiên, tiếp theo đó huấn luyện càng ngày càng khủng bố hơn.
Cô bị treo trên không trung, không ngừng vượt qua từng cái tay vịn hình thù kỳ quái, buổi sáng cô bắt đầu từ lúc trời còn chưa sáng, khoảng 4 giờ đã phải dậy chuẩn bị vận động, buổi tối, mười một, mười hai giờ mới có thể đi ngủ. Cuộc sống một ngày năm tiếng tra tấn cô.