Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 133: Từ bỏ tra tấn đau khổ



Đây là thứ gọi là ngày tháng đau khổ sao? Giữa huấn luyện tàn khốc này. Cô không cảm nhận được gì, chỉ thấy mình hệt như một bộ máy.

Cô sắp mệt chết rồi, thật sự đã không chịu nổi nữa rồi.

Có một lần cô bị ngã từ đường trên cao khi đang vượt qua xuống, ngã sấp xuống chân không cử động được, nhưng huấn luyện nghiêm khắc của Đoan Nguyệt không hề dừng lại, chân không cử động được, thì chuyển sang huấn luyện dùng tay.

Mỗi ngày trên người cô lại có thêm vết thương mới, cứ thế mà trôi qua một tháng.

“Á…” Khi đang bật nhảy, cô sơ ý va phải chỗ khác, đầu ong ong, người ngã sấp xuống dưới.

“Đứng dậy!” Đoan Nguyệt đi tới, thúc giục cô nghiêm khắc như mọi khi.

Cô cố đứng lên, nhưng hai tay vô lực: “Tôi, tôi không thể.”

“Đứng dậy!” Lặp lại mệnh lệnh như một lời cảnh cáo.

Cuộc sống một tháng qua cho Tích Niên biết rằng nếu như cô không đứng dậy, sẽ phải đối diện với càng nhiều đau khổ hơn. Nhưng mỗi lần cô nhổm dậy, lại ngã xuống đất, không được, cô không làm nổi. Cô thật sự đã cố hết sức rồi: “Tôi, không làm được, tôi thật sự không làm được!”

Đoan Nguyệt lạnh lùng nhìn cô: “Cô chắc chắn chưa?”

“Tại sao tôi phải ngày đêm ngồi trên cái thứ nhảm chán này? Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi muốn gặp Tiểu Hoại. Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa.” Những ngày lấy nước mắt rửa mặt đã qua không biết bao nhiêu lần, đau đớn tích tụ trong lòng, nháy mắt toàn bộ ùa ra.

“Nhớ kỹ lời cô vừa nói.” Anh ta nói, tóm lấy tay Tích Niên, kéo người cô ra ngoài.

Đoan Nguyệt không để ý cô ra sao, giống như kéo một xác chết đi tới chỗ bờ biển.

“Đừng… đừng…” Cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn đau, cuối cùng bị ném lên thuyền, sau đó cô mệt mỏi muốn thiếp đi. truyen bjyx

Cô chưa từng được ngủ đủ giấc, thèm muốn được ngủ thêm một chút, thêm một chút nữa. Tới khi mở mắt ra, bầu trời xanh biếc đập vào mắt cô, đây là, trên máy bay!

Tích Niên quay đầu qua, trên ghế sô pha bên cạnh, Đoan Nguyệt đang cầm tờ báo đọc chăm chú, cô chống người ngồi dậy: “Chúng ta, đang đi đâu?”

“Quay về đất nước của cô, thành phố của cô!”

Quay về căn nhà ở Trung Quốc đó sao? Là muôn trả cô lại sao? Vì thế lại ủ rũ nói: “Tôi, Đoan Nguyệt, tôi, tôi, tôi.” Lúc ấy cô thật sự rất mệt



Rất đau, mới nói ra nhưng câu như thế, chỉ muốn trút giận thôi, không phải thật sự muốn trở về.

Đoan Nguyệt bỏ tờ báo, mặt nạ màu bạc xuống, con ngươi màu hổ phách tỏ ra hết sức lạnh lùng.

Tích Niên cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt ấy: “Tôi lúc ấy chỉ vì quá mệt, nên mới nói như vậy. Tôi… thật ra tôi…” Thật ra cô không biết trong lúc lúc này như thế nào, từ bỏ, tất cả nhưng chuyện này? Hay nên tiếp tục? Trước mắt mờ mịt.

“Tôi cho cô ba ngày nghỉ, sau ba ngày nghỉ, đi hay ở lại, do cô tự quyết định.” Đoan Nguyệt cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Ba ngày? Cho ba ngày nghỉ để cô thoát khỏi mơ hồ sao? Tích Niên không biết thế này rốt cuộc là được hay không, nhưng chắc chắn Đoan Nguyệt đã cho cô một ân huệ rất lớn.

Lộ trình máy bay vượt đường xa xôi, cô trở lại thành phố thân thuộc ấy.

Ở chung khách sạn với Đoan Nguyệt.

“Hôm nay là ngày đầu tiên, trở lại nơi xa cách gần một năm, cô có thể tới nhưng nơi cô muốn.” Đoan Nguyệt nói với cô.

“Vậy anh thì sao?”

“Chuyện này cô không cần quan tâm.”

“Ừm.” Một mình ra khỏi khác sạn, có lẽ là đã quen với cơn đau, cho dù cơ thể vẫn sót lại đau đớn dữ dội nhiều ngày, nhưng đi đường các thứ, không tốn sức chút nào.

Đứng bên đường người đến người đi, vậy mà cô lại không biết mình nên đi đâu! Trong thành phố quen thuộc này, cô có lẽ nên về nhà nhỉ?

Ngoài nhà ra, còn còn có thể đi tới đâu đây?

Nhà họ Cố, nơi nuôi dưỡng cô trưởng thành, đứng bên ngoài cổng lớn, cô ấn chuống, lát sau có một người làm đi ra, người làm nhìn Tích Niên ở bên ngoài cổng sắt: “Xin hỏi cô là?”

Tích Niên nhíu mày, người làm này xem ra là người mới, cô cũng không nhận ra: “Mở cửa.”

“Cô là ai?”

“Bà chủ của các cô đâu? Cô bảo người ta ra đây, thì sẽ biết tôi là ai.” Cảm xúc trong lòng phức tạp, vậy mới sâu sắc thấu hiểu cảm giác “Bé đi, già mới về nhà, Tiếng quê vẫn thế, tóc đà rụng thưa, Trẻ con trông thấy hững hờ, Cười ồ, hỏi khách lại từ phương nào.” (note: bài “Hổi hương ngẫu thư kỳ I” của Hạ Chi Chương, bản Trần Trọng Kim dịch) trong thơ cổ.

“Bà chủ của chúng tôi đang ở công ty rồi, cô nếu muốn tìm bà chủ, tới công ty mà tìm, nơi đây là nhà riêng của chúng tôi, không thể tuỳ tiện cho cô vào được.” Người làm nói.



Nhà riêng? Đây là nhà của cô mà!

“Bố tôi…

Đã về chưa?” Tích Niên thản nhiên nói.

“Hả? Sao? Tiểu thư cô vừa nói gì?” Người làm sửng sốt.

“Cố Lâm, tôi tìm ông chủ Cố! Ông ấy đã trở lại chưa?” Cố Tích Niên nghiêm giọng lại, Cố Lâm, cái tên thân mật này, là tên của cha cô.”

“Ông chủ Cố, à, à… Ông chủ mà cô nói tôi chưa từng gặp bao giờ, tôi mới tới nửa năm trước. Nghe nói ông chủ luôn dưỡng bệnh ở nước ngoài. Nếu như cô muốn tìm ông chủ, vẫn nên tới công tỳ tìm bà chủ chúng tôi đi.”

Trong mắt Tích Niên lộ vẻ mất mác, cho dù cô từng ôm một tia hi vọng, nhưng quả nhiên vẫn có cơ hội nào, bố vẫn chưa trở lại, rời đi đã 10 tháng rồi, nhưng bố, người đang ở đâu? Con biết bố nhất định không phải đi dưỡng bệnh, con biết bố chắc chắn đang ở một nơi nào đấy chờ con tới tìm bố!

Nghĩ thế, cô quay đầu chạy đi, tới công ty tìm Triệu Khiết Vũ, cô muốn tìm bà ta đối chất! Cho dù là chuyện năm ấy bà ta tự ý đẩy cô cho Hạ Ngôn, hay chuyện của bố, đều phải hỏi cho ra lẽ.

“Đúng là một người kỳ lạ.” Người làm nhìn theo bóng lưng Tích Niên,

Tích Niên ngồi xe đi tới bên ngoài công ty con của tập đoàn Cố thị, công ty này là trụ sở chính lớn nhất của nhà họ Cố, nhưng khi nhìn thấy tấm biển treo trên toà nhà, cô nhíu mày: “Công ty Cố Vũ Duy?” Tại sao biển công ty lại biến thành “Cố Vũ?” Rõ ràng tên công ty là “công ty Cố Thượng Duy” cơ mà! Đây là công ty tự mình đặt tên, tại sao chữ “Thượng” lại biến thành chữ “Vũ” vậy?

Tâm lạnh lẽo như ngâm vào trong nước biển! Triệu Khiết Vũ?

Là Triệu Khiết Vũ làm đúng không? Bà ta thế mà dám tự ý đổi tên công ty sao? Lại còn thêm chữ trong tên mình vào nữa! Bà ta muốn tạo phản à? Thế này rõ ràng là muốn dần dần chiếm đoạt hết tất cả của nhà họ Cố cô đây mà, quá đáng, quá đáng hết sức, cô dứt khoát không thể cho phép chuyện này tiếp tục.

Nghĩ vậy bèn xông thẳng vào trong công ty, lại có mấy bảo vệ ngăn lại: “Chào cô, có thẻ nhân viên không?”

“Tôi muốn gặp Triệu Khiết Vũ!”

“Xin chào, nếu như không có thẻ nhân viên, vậy cô có hẹn trước không?”

“Tôi muốn gặp Triệu Khiết Vũ, bảo bà ta ra gặp tôi! Tôi là Cố Tích Niên, tôi là con gái nhà họ Cố! Chẳng nhẽ tôi vào đây còn phải cần thẻ sao? Tránh ra cho tôi đi vào!”

Mấy bảo vệ nhìn nhau: “Thưa cô, cô muốn bịa chuyện thì cũng phải bịa tử tế một tí chứ?” Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Cố thị mà lại có thể nghèo túng thế này sao?

“Triệu Khiết Vũ! Bà ra đây cho tôi!” Tích Niên lớn tiếng gào lên.