Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 17: 17





“Anh dẹp ngay ý định dùng chị em tôi để khiêu khích, làm tổn thương tôi đi.

Hạ Ngôn, vì tôi không còn trinh nên anh trừng phạt tôi như thế sao? Anh không cảm thấy vô lý sao? Đâu phải tôi muốn cưới anh, là anh nhất định muốn cưới tôi! Tôi cũng là người bị hại.

Bây giờ anh dựa vào cái gì mà giễu cợt tôi không chung thuỷ chứ?”
“Cưới cô chính là vì muốn trừng phạt cô.

Nào, đến đây...” Anh vươn tay ra dứt khoát kéo cô về phía mình trong khoang xe nhỏ hẹp.
“Logic gì vậy chứ.”
“Về vấn đề logic thì chúng ta có thể bàn bạc sau...!Bây giờ chúng ta có việc quan trọng hơn cần làm.” Anh vừa nói vừa dán sát môi vào tai cô, răng cắn nhẹ tai cô.
“Ưm a...” Sự ngứa ngáy càn quét khắp cơ thể cô như dòng điện.
“Giọng này là đúng rồi đấy, cô có thể rên to hơn một chút.” Anh nói nhỏ bên tai cô.
Nhột quá… Cô rụt cổ lại muốn trốn anh.
“Tiểu yêu tinh, để tôi xem cô có phản ứng hay không?”
Sắp được đụng chạm thân mật với cô thì...
“Reng reng reng...”
Chuông điện thoại bất chợt vang lên cắt ngang hành động của anh.
Hạ Ngôn nhíu mày: “Điện thoại của ai!”
“Của tôi!” Cố Tích Niên vội vã nhận ngay.

Đây chính là thời cơ tốt để cô thoát khỏi bàn tay ma quỷ này nhưng cũng không thể giơ tay lên quá nhanh.
“Reng reng reng...” Tiếng chuông điện thoại cứ reo vang vô cùng đáng ghét, lông mày anh nhíu càng chặt.
Nhân cơ hội này, cô nhanh chóng bò xuống khỏi đùi anh một cách đầy khó khăn, rút điện thoại trong người ra nhìn lướt qua dãy số.


Hả? Số lạ sao? Từ khi lấy chồng, cô đã đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.

Số điện thoại cô đang dùng ngoại trừ Tiểu Quy và Trương Cảnh Nhi thì chắc chắn là rất ít người biết được.
“Đừng bắt máy, lại đây tiếp tục.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
Tích Niên nhanh tay bấm phím nhận cuộc gọi, áp điện thoại vào tai: “A lô...”
“Tích Niên.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp.

Biểu cảm của cô lập tức cứng đờ, nuốt mấy ngụm nước miếng.

Tay cô bịt kín điện thoại, tỏ vẻ bí mật, khuôn mặt cũng ngày càng tái nhợt.
“Em biết rồi, cúp máy trước đã.” Cô vội vàng nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Anh ngờ vực nhìn cô.
“Dừng, dừng xe lại.

Tôi có việc phải đi một lát.” Cô cố gắng hết sức giả vờ như dáng vẻ bình thường, duy trì sự điềm tĩnh.
“Điện thoại của ai?”
“Ừm, là Trương Tiểu Quy.

Cô ấy có việc gấp muốn tìm tôi.”
“Vậy sao? Muốn đi đâu? Để tôi đưa cô đi.” Anh nở nụ cười đầy lịch thiệp.
“Không cần.

Tôi tự tới đó cũng được, anh bảo tài xế dừng xe đi.”
Cô lạnh nhạt từ chối.
Anh cũng không can ngăn, ra lệnh cho tài xế dừng xe thả cô xuống.
“Cảm ơn.

Tôi đi đây.” Cô lịch sự chào một tiếng rồi vội vàng chạy về hướng khác, không hề chần chừ.

Cô vừa chạy vừa thở dốc nhưng không dừng bước, trong đầu chỉ nhớ được cú điện thoại kia.

Cô chạy thật xa rồi mới đón taxi rời đi.
Taxi đi một mạch rồi dừng lại bên ngoài một công viên.
Cố Tích Niên xuống xe, ánh mắt lập cô tức bị người đứng ở cửa công viên thu hút.

Đó là người đàn ông có mái tóc màu nâu sẫm, đôi mắt kiêu ngạo khó khuất phục, cái mũi cao thẳng, cánh môi hơi mỏng khẽ nhếch lên.

Ngũ quan được tạo nên bởi tạo hóa một cách vô cùng khéo léo, tinh xảo và quý phái.
Con người anh ấy toát ra khí chất cao ngạo.
Tích Niên đứng tại chỗ nhìn người đàn ông ở đằng xa, bất động không bước đến.

Anh ấy tên là Thẩm Thừa Quang, người vừa nãy gọi đến chính là anh ấy.
“Tích Niên!” Ánh mắt anh ấy hướng về phía cô, nhanh chóng sải bước đến cạnh cô.

Cô đột nhiên rời ánh mắt, không đối mặt với anh ấy nữa: “Sao đột nhiên anh lại gọi điện gọi em ra đây? Sao anh biết được số điện thoại của em?”
“Số điện thoại là do Trương Cảnh Nhi cho anh.

Em có biết anh vẫn luôn tìm kiếm em không?” Đôi mắt kiêu ngạo nhìn cô chằm chằm, chất chứa thâm tình.
Cảnh Nhi? Cảnh Nhi cho anh ấy sao? Từ khi nào? Chẳng lẽ là lúc ở trong bệnh viện sao? Cảnh Nhi, sao cậu lại làm vậy chứ!
Cô hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm nói: “Anh biết hết rồi nhỉ? Xin lỗi vì không nói trước với anh.”
Hai tay anh ấy chộp lấy vai cô: “Em đã mất tích được một thời gian rồi.

Trương Cảnh Nhi nói em đã kết hôn! Tích Niên, em nói với anh đó chỉ là nói đùa đi! Em không kết hôn phải không?”
“Không, đó là sự thật.

Em vừa mới kết hôn không lâu.”
“Cố Tích Niên! Em đừng giỡn nữa được không? Em đã quên ước hẹn của chúng ta trước đây rồi sao? Em học xong thì chúng ta sẽ ở bên nhau.

Em quên rồi sao? Chẳng phải chúng ta đã hẹn thề rồi sao?”
Thẩm Thừa Quang vô cùng giận dữ.
Cố Tích Niên cúi đầu, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.

Cô cắn môi rồi cất lời: “Xin lỗi anh, em đã kết hôn rồi.”
Giọng cô ngày càng nhỏ dần, như thể không có tự tin.
Người trước mặt là tri kỷ cô vô tình quen biết mấy năm trước.

Vào lúc cô khó khăn, sầu muộn, anh ấy luôn là người đầu tiên đứng ra giải quyết phiền não cho cô, vốn không phải là quan hệ bạn bè nam nữ.

Đối với cô mà nói, Thừa Quang như một người anh trai dịu dàng, còn cô là một cô em gái nhỏ được chăm sóc.
Mỗi một cô bé, đặc biệt là vào độ tuổi mười lăm mười sáu đều từng mơ mộng được gả cho một anh trai dịu dàng.
‘Tích Niên, sau này gả cho anh nhé?’
‘Được được.

Nhưng mà em còn muốn đi học, chờ em học xong rồi sẽ cưới anh.’

‘Vậy em nhớ đó, đây là ước hẹn của chúng ta.’
‘Tốt quá rồi.

Em nhất định sẽ nhớ kỹ.
Đó là ước hẹn trước kia...
Cô nhớ rõ khi nói ra những lời này, cô vẫn còn là một thiếu nữ vô tư.

Có lẽ đối với cưới hỏi không có khái niệm gì cả, chỉ nghĩ là lúc nào cũng muốn ở bên anh trai dịu dàng.
Vào lúc bị cướp mất lần đầu tiên rồi lại bị ép kết hôn, cô chỉ có thể chọn cách mất tích, lựa chọn biến mất! Chỉ có thể đập tan giấc mộng thanh xuân lúc còn vô tư.

Bởi vì hiện thực rất tàn khốc!
Nhưng mà rõ ràng lúc ấy cô đã dặn dò Tiểu Quy và Cảnh Nhi là tuyệt đối không nói cho Thừa Quang biết tin tức của cô mà.
Nhưng mà Cảnh Nhi, sao cậu lại làm như vậy?
Vì sao lại bán đứng cô như thế này?
“Không...!Tích Niên, em không thể kết hôn được! Anh không cho phép em đến bên người đàn ông khác!” Anh ấy giống như gào thét, ôm chặt cô vào lòng.
Lúc này, đối diện bên đường có một chiếc xe dừng lại ở đó.

Hạ Ngôn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía hai người đang ôm nhau ngoài cửa công viên...
Khoảng cách rất xa, tuy không nhìn rõ dáng vẻ của người kia nhưng anh xác định đó chắc chắn là một người đàn ông, còn người bị ôm đúng là Cố Tích Niên!
Bàn tay đang chống cằm nắm lại thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn cảnh tượng kia.

Đôi mắt màu xanh dương chợt trở nên u ám vô cùng, dường như có thể cảm nhận được lửa giận của anh: “Tài xế, về thôi!”
Giọng nói trầm lạnh vang lên, chiếc xe dừng ở bên đường rời đi..