Cô Vợ Thần Bí Của Đại Boss

Chương 49: Tôi Cũng Không Hoàn Hảo



Lưu Vũ Bằng bước vào, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn đến Lưu Tuyết Lam lấy một cái. Ông chỉ hướng Tống Kiều cúi đầu, nói bằng giọng chân thành nhất:

- Thật xin lỗi Hạ tiểu thư. Là do ta quản giáo không nghiêm, để con gái nhiều lần gây phiền phức cho cô.

- Lưu tổng quá lời rồi, đây không phải là lỗi của ông.

Lưu Vũ Bằng thở dài, cất giọng rầu rĩ:

- Dạy con không nghiêm là lỗi của tôi. Hạ tiểu thư yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.

Tống Kiều hiểu lời này của Lưu Vũ Bằng là cố tình nói với Kỷ Đình Dạ. Cho dù là ba nuôi, ông vẫn chưa từng vượt quyền để nhúng tay vào chuyện riêng của hắn, bởi vì ông biết rõ hơn ai hết đâu là giới hạn cuối cùng của đứa con nuôi này. Nhưng Lưu Tuyết Lam vẫn cứ cố tình không chịu hiểu. Ông sợ con gái sẽ phạm sai lầm mà ngay cả mình cũng không thể cứu vãn nên khi biết những việc cô ta làm ông đã tức tốc chạy đến đây. May là Lưu Tuyết Lam vẫn còn nghĩ đến Lưu Gia, còn chưa ngu xuẩn đến mức đem chuyện này công khai lên mạng.

Lưu Tuyết Lam xoay người dứt khoát rời khỏi phòng của Tống Kiều. Những tổn thương và sỉ nhục mà hôm nay cô ta sẽ nhớ kỹ. Rồi có một ngày cô ta đem hết những thứ này hoàn trả cho Kỷ Đình Dạ. Lưu Tuyết Lam thầm thề rằng cô ta sẽ bắt hắn phải nếm trãi mùi vị dày vò khi cầu mà không được giống cô ta.

Bạch Tư Âm đứng phía sau, nhìn đôi mắt chất chứa thù hận của Lưu Tuyết Lam mà khẽ nhíu mày. Nhưng bà vẫn chọn cách giữ im lặng, những chuyện thế này nên nhắc nhở riêng với Kỷ Đình Dạ sẽ tốt hơn.

Lưu Vũ Bằng không biết nói gì trước hành động của con gái. Ông cảm thấy xấu hổ và mất mặt vô cùng. Tống Kiều cảm thấy không đành lòng khi nhìn thấy sự u sầu phiền muộn trong mắt ông, cất giọng an ủi:

- Lưu tổng không cần tự trách, cháu vẫn luôn kính trọng và quý mến ngài.



Lưu Vũ Bằng mỉm cười, không thể phủ nhận rằng tính cách của cô bé này rất giống ông, đều là những người yêu ghét rõ ràng không giả tạo. Có lẽ vì sự thẳng thắn đó mà cô mới dễ dàng chinh phục được Kỷ Đình Dạ, một kẻ được mệnh danh là “tảng băng vạn năm” trong giới xã hội đen.

- Cảm ơn những lời an ủi của cháu. Có cháu bên cạnh A Dạ ta thật sự rất yên tâm.

Lưu Vũ Bằng nói xong thì cũng chào tạm biệt sau đó ra về. Bạch Tư Âm nhìn Kỷ Đình Dạ lắc đầu cảm thán:

- Mới sáng sớm đã ầm ĩ thế này rồi, tuổi trẻ bây giờ đúng là rất thừa tinh lực.

Bạch Tư Âm nói xong cũng quay về phòng, trước khi đi còn không quên giúp hai người kia đóng cửa lại.

Tống Kiều mệt mỏi ngồi lên giường, uể oải nói:

- Làm bạn gái của Kỷ tiên sinh cũng vất vả quá rồi. Vừa mở mắt đã bị tình địch lên tận phòng ngủ dằn mặt. Cũng đến phục cô ta có thể thức sớm vậy, vừa make up vừa làm tóc cũng mất không ít thời gian đâu.

Kỷ Đình Dạ ngồi xuống giường, cất giọng trầm thấp:

- Vất vả mấy cũng phải làm. Hơn nữa vừa rồi chẳng phải em rất tự tin tuyên bố sẽ hầu cô ta đến cùng sao? Tinh thần đó của em tôi rất ghi nhận đấy.

- Cảm ơn anh đã khen nha. Bây giờ thì tôi phải chuẩn bị đến phim trường rồi, anh có thể ra ngoài không?

Kỷ Đình Dạ vẫn không động đậy, chăm chú nhìn Tống Kiều:

- Thật ra em không cần phải đi kiếm tiền, nhưng nếu là sở thích của em thì tôi sẽ tôn trọng. Sáng nay tôi rảnh, để tôi đưa em đi.

Tống Kiều khoanh tay nghiêng đầu, có chút hiếu kỳ nhìn Kỷ Đình Dạ:

- Vừa rồi có lẽ anh đã nghe thấy Lưu Tuyết Lam nói rồi nhỉ? Anh không có khó chịu hay tức giận gì sao?

- Về chuyện gì?



Tống Kiều câm nín, quả nhiên mạch não của Kỷ Đình Dạ không bao giờ vận hành theo lẽ thông thường mà. Nếu là người đàn ông khác sau khi nghe thấy bạn gái mình từng phá thai sẽ chất vấn, thậm chí là phẫn nộ muốn chia tay. Nhưng Kỷ Đình Dạ lại không giống bình thường, hắn thậm chí còn không để vào mắt. Đối với phản ứng này, Tống Kiều không biết bản thân cuối cùng là may mắn hay bất hạnh.

Kỷ Đình Dạ dường như đọc thấu suy nghĩ của cô, hắn nhếch môi cất giọng bình thản:

- Quá khứ của em tôi không có quyền can dự, vì vậy chuyện em từng yêu ai hay ở bên ai tôi cũng không quan tâm. Cũng giống như em có thể dễ dàng chấp nhận Tiểu Duệ. Nhân vô thập toàn, chính tôi đây cũng là một người không hoàn hảo.

Tống Kiều im lặng, đúng là ai cũng có quá khứ của chính mình, Hạ Mẫn Hi cũng không ngoại lệ.

- Tôi còn tưởng anh sẽ nổi giận mà đá tôi đi như ý nguyện của Lưu Tuyết Lam, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.

- Sao tôi lại có cảm giác đó thật ra là ý nguyện của em mới đúng.

Tống Kiều mỉm cười, cho dù là vậy thì cô cũng không thể thừa nhận:

- Có lẽ cảm giác của anh sai rồi, sao tôi lại nỡ buông tay một kim chủ như anh chứ?

Kỷ Đình Dạ véo má Tống Kiều, nói bằng giọng nửa đùa nửa thật:

- Mong là em nói thật, nếu em dám lâm trận bỏ chạy thì đừng trách tôi.

Tống Kiều kéo lên một nụ cười, cô nào dám lấy tính mạng ra đùa giỡn.

Tiễn thần tài đi rồi, Tống Kiều mới nhanh chóng lái xe đến đoàn phim. Hôm nay không có Lạc Vy Vy, bầu không khí trở nên trong lành hẳn. Kỷ Đằng kết thúc một phân cảnh hành động, anh ta vừa uống nước vừa tranh thủ cạnh khoé Tống Kiều:

- Tôi nghe tin Lưu Tuyết Lam về nước, còn tưởng cô đã bị cô ta cào nát mặt nên không dám ra đường rồi chứ? Vẫn lành lặn thế kia, quả nhiên khiến người ta thất vọng.

Tống Kiều lạnh lùng liếc Kỷ Đằng, hừ khẽ:



- Nếu không thể thở ra câu nào tử tế thì tốt nhất ngậm miệng lại đi. Lấy đạo hạnh của cô ta mà muốn làm khó tôi, đúng là mơ tưởng.

Kỷ Đằng ném chai nước vào thùng rác, cười đáp:

- Đắc ý gì chứ? Chẳng qua là có sự bao bọc của anh trai tôi mà thôi. Đợi khi sự chiều chuộng này không còn, tháng ngày kế tiếp của cô e là rất khó sống.

- Cảm ơn nhị thiếu đã quan tâm, nhưng tôi nghĩ anh cứ lo thân mình cho tốt trước đi đã. Còn tôi như thế nào cũng không mắc mớ đến anh.

Tống Kiều vừa nói vừa đứng dậy đi vào bên trong phòng thay đồ. Cô cảm thấy hối hận vì đã gia nhập đoàn phim này, đúng là tự rước phiền phức.

Hơn 6 giờ Tống Kiều mới kết thúc công việc, sau khi thay quần áo và tẩy trang cô mới cùng mọi người đến địa điểm tổ chức sinh nhật. Đây là một KTV khá nổi tiếng, tất cả khách hàng đều là doanh nhân hoặc người nổi tiếng nên tính bảo mật rất cao.

Tống Kiều sau khi uống vài ly thì cảm thấy dạ dày không thoải mái nên xin phép ra ngoài hít thở không khí cho tỉnh táo. Không ngờ vừa mở cửa ra đã bị một cô gái không biết từ đâu đụng trúng. May mà cô có võ nên mới tránh được cảnh “vồ ếch” trước mặt mọi người. Tống Kiều vươn tay kéo cô gái đó lên, cô ta lập tức túm lấy cô nức nở:

- Tiểu thư, xin cô hãy giúp tôi với. Cô làm ơn đưa tôi rời khỏi đây được không?

Tống Kiều nhìn gương mặt có phần quen thuộc trước mặt, cười lạnh:

- Được nha, cô mau theo tôi…