CHƯƠNG 142: XUNG ĐỘT Ở NHÀ HÀNG GIA VIÊN
“Này này này, tôi hỏi ba người các anh đó? Các anh đến đây làm gì? Đến đây ăn cơm sao? Yo yo yo, còn dẫn theo ba nữ sinh nữa chứ!”
Lâm Kiều bây giờ so với trước đây, thay đổi thật sự quá lớn.
Quần áo mặc trên người đều của thương hiệu nổi tiếng không nói, từ sau khi được Triệu Sơn nhận làm em gái nuôi, địa vị cũng lên như diều gặp gió.”
Nghe Từ Diệp nói, bây giờ trong mắt của Lâm Kiều, chỉ có một mình Triệu Thư Kỳ.
Những người khác, cô ta hoàn toàn không coi trọng.
Cảm thấy bản thân cô ta với người khác căn bản không phải cùng một thế giới.
Tóm lại kiêu ngạo vô cùng, trong mắt không chứa nổi người khác.
Hết cách, người ta có một anh trai tốt, lại mua quần áo mua túi cho.
Lý Bân nghe thấy câu hỏi của Lâm Kiều.
Có hơi căng thẳng túm góc áo, Lâm Kiều này trước đây không ít lần tiếp xúc, cô ta biết rất rõ bản chất của anh ta.
Hỏng bét, thật xấu hổ mà!
“Chúng tôi cũng đến ăn cơm, không nói nữa, chúng tôi lên lầu đây!”
Trần Lạc Thần cũng không muốn nói chuyện lâu hơn, nhất là Trần Lạc Thần hôm nay thấy người cùng Lâm Kiều đến ăn cơm, không phải là Tô Kiệt thủ hạ của Triệu Sơn, lúc mới đến trường thì dùng đâm anh ngã ra đất sao?
Theo quan sát thông thường, Tô Kiệt này chính là tên thủ hạ rất thích gây sự của Triệu Sơn.
Thấy Lâm Kiều rất thân với anh ta, hai người không phải có quan hệ người yêu chứ?
Trần Lạc Thần sao có thể sợ Tô Kiệt, chỉ có điều nhân vật chính của ngày hôm nay rõ ràng là Lý Bân không phải mình, cho nên không muốn gây thêm chuyện.
“Ha ha, họ Trần kia, anh đứng lại cho tôi!”
Tuy nhiên Lâm Kiều mặt mày không mấy thân thiện nhìn Trần Lạc Thần.
Cô ta bây giờ đã không gọi tên của Trần Lạc Thần nữa, bởi vì Trần Lạc Thần không xứng để cô ta gọi tên.
Hừ, trước đây Trần Lạc Thần anh oai! Quá oai không phải sao!
Không biết, còn tưởng rằng anh là cậu Trần, muốn oai bao nhiêu cũng có.
Lâm Kiều tôi quả thật từng thích anh, thậm chí có một ngày không tiếc còn muốn lên giường với anh.
Nhưng tên họ Trần anh thì sao?
Anh khinh thường trước nay không để Lâm Kiều tôi vào trong mắt.
Còn nhớ khoảng thời gian trước, anh ở khoa phát thanh theo đuổi Triệu Thư Kỳ không? Anh rõ ràng biết tôi có tình cảm với anh, nhưng anh vẫn phớt lờ tôi.
Lâm Kiều hận, hận đến ê răng.
Cô ta bây giờ thì sao, thời thế thay đổi, trở thành em gái của cậu Triệu, anh em tốt của cậu Triệu – Tô Kiệt, lại có chút ý tứ với mình, hai người bây giờ có quan hệ rất ám muội.
Bọn họ đâu chỉ mạnh hơn Trần Lạc Thần một chút?
Cho nên, Lâm Kiều ai cũng không nhằm vào, chỉ nhằm vào mỗi mình Trần Lạc Thần.
“Họ Trần kia, trước đây anh không phải oai lắm sao? Bây giờ cậu Triệu đến rồi, anh sao không oai tiếp đi?”
Lâm Kiều khoanh tay trước ngực cười nói.
“Còn nữa còn nữa, mấy ngày trước ở nhà ăn, không phải ăn cơm cùng với Tô Lệ Hàm sao? Bây giờ thì sao, sao lại đi cùng với mấy nữ sinh này rồi?”
“Này này này, cô là ai hả, cô nói linh tinh gì vậy, cái gì mà nói chúng tôi với anh ta, chúng tôi là bạn tốt của bạn gái của cậu Lý!”
Lúc này, Lâm Duyệt lại lạnh mặt phản bác.
Nói thật, Lâm Duyệt có hơi không có cảm tình khi nhìn Trần Lạc Thần.
Nếu không phải anh là đàn em của Lý Bân, Lâm Duyệt cũng không thèm nhìn anh.
Cho nên bây giờ, vừa nghe thấy Lâm Kiều vậy mà nói mình cùng với tên đàn em tên Trần Lạc Thần này ở cùng nhau thì không nhịn được mà phản bác.
Chủ yếu cũng là nhìn Lâm Kiều kiêu ngạo không thuận mắt.
“Hửm? Cậu Lý? Cậu Lý nào?”
Lâm Kiều lúc này nhíu mày nói.
“Lý Bân cậu Lý sao hả?”
Lâm Duyệt với Lâm Kiêu, coi như đối đầu.
Mà lời này khiến Trần Lạc Thần với Lý Vân đều phải lau trán lo sợ.
Tại sao khuyên mọi người mau chóng vào phòng bao, còn không phải sợ nói đến bước này sao.
Sau đó thật sự là sợ cái gì thì đến cái đó.
“Ha ha ha ha!”
Lâm Kiều cười to.
“Cô nói cái gì? Cô gọi Lý Bân là cậu Lý? Anh ta là cậu Lý?”
Lâm Kiều giống như nghe được câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời này.
“Cậu Lý nào? Tôi vào trường cũng được một khoảng thời gian rồi, không ít các cậu nhà giàu đều đến hỏi thăm tôi, sao chưa từng nghe nói còn có ai tên Lý Bân cậu Lý nhỉ?”
Tô Kiệt lúc này khoanh tay trước ngực hứng thú nói.
“Hừ, Lý Bân anh ấy không phải phú nhị đại, anh là tay trắng lập nghiệp, ở Kim Lăng mở mấy cửa hàng! Em nói đúng phải không chị Phi?”
Lâm Duyệt không phục nói.
Tần Phi chỉ gật đầu.
“Trời ạ!” Mà Lâm Kiều lại bịt miệng bộ dạng kinh ngạc: “Lý Bân, anh còn mở mấy cửa hàng ở Kim Lăng sao? Trời ạ trời ạ, mở từ khi nào hả? Mở cửa hàng gì thế?”
Lâm Kiều cố ý giả bộ rất ngạc nhiên.
“Tôi… tôi…”
Ánh mắt của mọi người cũng đổ dồn về phía Lý Bân, Lý Bân không kịp trở tay.
Trần Lạc Thần có hơi tức giận lườm Lâm Kiều.
Cô nàng điên này cô ta chắc nhìn ra chuyện gì đó rồi, nhưng thì sao chứ, lại muốn cố gắng hỏi đến cùng, thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho ba người bọn họ.
Rất rõ ràng, mục đích của cô ta chính là khiến ba người đẹp mặt.
“Lâm Kiều, mở cửa hàng còn phải cho cô biết từng cái nào, chị dâu Tần Phi, đi, chúng ta lên phòng bao trên lầu!”
Trần Lạc Thần bày ra tư thế mời, còn cố tình chặn Lâm Kiều lại, bớt cho cô ta lại lắm mồm.
“Hừ, tránh ra cho tôi!”
Mà Lâm Kiều, nhấc chân đá vào mông của Trần Lạc Thần.
“Dựa vào gì mà tôi không biết? Tôi với Từ Diệp là chị em tốt, Dương Thanh là bạn trai của Từ Diệp, lại là anh em với Lý Bân, sao hả? Chuyện Lý Bân mở cửa hàng, Từ Diệp cũng không biết, tôi thật sự muốn hỏi thử, rốt cuộc là sao đó!”
Lâm Kiều chua ngoa nói, đồng thời khóe môi mang theo nụ cười mỉa: “Tóm lại chuyện ngày hôm nay tôi không làm rõ thì không thể để các anh đi được!”
“Bỏ đi Lý Bân, nói chuyện mở cửa hàng cho cô ta đi, chúng ta mau đi ăn cơm!”
Tần Phi ghét bỏ liếc nhìn Lâm Kiều, khẽ nói.
“Đúng vậy cậu Lý, nói cho cô ta đi, bớt để người nào đó mắt chó coi thường người khác!”
Lâm Duyệt cũng nói.
“Cô vậy mà mắng tôi là chó?”
Mắt thấy lại sắp cãi nhau rồi.
Đột nhiên vào lúc này, điện thoại của Tô Kiệt đổ chuông mới khiến mọi người yên lặng một chút.
“Em họ, cậu sao còn chưa đến? Đều chỉ đợi hai người các cậu đấy! Cái gì? Chạy đến bệnh viện rồi? Bị người ta đánh? Ai đánh?”
Ngữ khí của Tô Kiệt trở lạnh.
“Được, các cậu xử lý vết thương xong thì đến nhà hàng Gia Viên ăn cơm trước đã, sau đó buổi chiều chúng ta đi lôi đầu người đánh hai cậu ra, hừ!”
Sau khi mắng xong, Tô Kiệt trực tiếp cúp máy.
“Cậu Tô, có chuyện gì vậy? Là điện thoại của Tiểu Khải sao?”
Lâm Kiều cũng không màng Trần Lạc Thần bọn họ nữa.
Quay sang có hơi lo lắng nhìn Tô Kiệt.
“Phải, em họ tôi gọi điện nói vừa rồi bị ba người đánh hội đồng, bây giờ đang ở bệnh viện xử lý vết thương, sắp đến đây thôi!”
Tô Kiệt vặn vặn cổ, phát ra tiếng rắc rắc.
“Ai vậy? Sao lại có lá gan lớn như thế? Dám đánh Tiểu Khải, ai không biết cậu ta là em họ của Tô Kiệt anh chứ!”
Lâm Kiều cũng gằn giọng.
“Quan tâm anh ta là ai làm gì, người đó, gọi người cho tôi, bảo cậu Hoa cậu Đường bọn họ tìm ít người, buổi chiều tôi phải làm việc!”
“Vâng! Cậu Tô!” Lập tức có tên đàn em đi gọi điện thoại.
Mà Trần Lạc Thần với Dương Thanh nhìn nhau, trong lòng hai người nghĩ gì không cần nói cũng hiểu, sẽ không phải trùng hợp vậy chứ?”
Đây cũng quá gượng rồi!
Mà còn ở trong tình thế cứng ngắc.
Một chiếc Passat màu đen gầm rú mà đến, một tiếng phanh kẹt dừng ở trước cửa nhà hàng Gia Viên.
Từ trên xe, lúc này hai nam sinh mặt mày xanh tím sưng vù nhảy xuống.
Nhìn thấy hai nam sinh này.
Lâm Duyệt cũng bị dọa giật mình: “Hỏng bét, thật sự là hai người bọn họ!”