CHƯƠNG 267: TẤT CẢ ĐỀU SỬNG SỜ
“Cái gì?”
Người ở quầy lễ tân và Lý Nguyệt nghe thấy vậy thì sửng sờ.
Nhưng ngay sau đó bọn họ liền cười phá lên.
Đặc biệt là Lý Nguyệt và cặp vợ chồng họ Lý, bọn họ cười không khép miệng.
“Hahaha, mẹ nó, người anh em, đừng nên nổ như vậy chứ!”
Ông chủ Lý ôm bụng cười.
“Người này tâm thần có vấn đề hả?”
“Đúng vậy, còn nói mua hai tòa nhà nữa chứ. Tôi tưởng mình nghe nhầm rồi, hahaha!”
“Cái đó… có cần gọi bảo vệ không!”
Người ở quầy lễ tân cười nghiêng ngả.
Lúc này, người quản lý nghiêm mặt đi ra nói: “Có chuyện gì? Các người nói xem còn ra thể thống gì không?”
Lý Nguyệt cắn môi cười: “Không phải… không phải đâu quản lý, là do cái người tên Trần Lạc Thần nói, anh ta… anh ta muốn mua hai tòa nhà của chúng ta, hahaha!”
Lý Nguyệt cười chảy nước mắt.
Tư chất của người quản lý rõ ràng tốt hơn nhiều so với nhân viên môi giới.
Lúc này, anh ta trầm ngâm nhìn Trần Lạc Thần, nâng bả vai đi về phía Trần Lạc Thần.
“Cậu Trần này… haha!”
Vừa mở miệng, quản lý cũng không nhịn được bật cười.
Bởi vì trong mắt anh ta, những lời này thực sự rất buồn cười.
Bọn họ được dạy là cho dù khách hàng có buồn cười đến đâu thì cũng không được cười, trừ khi… không nhịn được nữa!
“Cười?”
Trần Lạc Thần chạm nhẹ vào mũi mình.
Bọn người này thực sự quá khinh người rồi, tất nhiên, muốn bọn họ ngưng cười thực ra quá đơn giản.
“Giá của một tòa nhà là bao nhiêu? Tính ra chưa?”
Trần Lạc Thần lạnh lùng hỏi Trương Manh.
“Cái này tôi biết, một tòa nhà có khoảng 100 hộ, tổng giá trị sau giảm giá là 195 tỷ, còn tòa thứ hai là 390 tỷ thưa ngài!”
Trương Manh ngược lại không cười.
Trần Lạc Thần nghĩ, một nửa trong số đó sẽ chuyển thành căn hộ cho nhân viên, một nửa sửa sang thành căn hộ bình thường để cho người ngoài thuê.
Như vậy là vừa vặn.
“Vậy được rồi, tôi sẽ bảo người mang tiền đến, chúng ta ký hợp đồng ngay!”
Trần Lạc Thần nói xong, gọi một cuộc điện thoại: “Mang 390 tỷ đến trung tâm bất động sản, cần tiền mặt!”
Sau đó, Trần Lạc Thần lạnh lùng dựa vào quầy tiếp tân, nhìn đám người trước mặt ôm bụng cười, không biết lát nữa đám người này còn cười được nữa hay không.
“Vị này, xin ngài hãy bình tĩnh, bởi vì hợp đồng này không thể kí bậy bạ được!”
Quản lý hơi thu liễm lại một chút, mỉm cười nói.
Trần Lạc Thần không trả lời.
Hai mươi phút sau.
Một chiếc xe tải chạy về phía cửa của trung tâm bất động sản.
Bảo vệ muốn ngăn cũng không ngăn được.
“A? Đây là tình huống gì vậy?”
Toàn bộ người mua nhà ở đại sảnh đều bàng hoàng.
Tất cả đều chạy lại xem.
Về phần người quản lý, anh ta cũng đi tới cửa xem thử, đây là có ý gì?
Lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần reo lên.
Là cấp dưới gọi đến.
“Cậu Trần, tiền đã được giao tới cửa, toàn bộ là tiền mặt. Xin hỏi để chúng tôi phái người chuyển vào hay là để bọn họ tới lấy?”
Thuộc hạ hỏi thẳng.
Bởi vì khi nãy Trần Lạc Thần gọi điện nói cần tiền mặt nên tên cấp dưới này dường như đã đoán ra được gì đó.
Vì vậy, anh ta cố tình gây náo loạn.
“Chuyển cái gì mà chuyển?” Trần Lạc Thần nhận cuộc gọi, vừa ký hợp đồng mua hai tòa nhà, ném bút đi: “Đổ trước cửa cho tôi!”
“Là cậu Trần!”
Sau khi người đàn ông trong điện thoại nói xong.
Liền thấy phía sau xe tải mở ra, bên trong chất đầy tiền, toàn bộ đều là tiền.
Sau đó thân xe tải từ từ nhấc lên, cuối cùng toàn bộ tiền trong xe đổ hết vào cửa trung tâm bất động sản.
“Trời ạ!”
Quản lý sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
Còn Lý Nguyệt, cô ta không cầm vững tập tài liệu trên tay nữa rồi.
Còn những người ngồi ở quầy lễ tân, cũng như những người mua nhà cũng bình tĩnh lại, tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Là ai vậy? Chuyện này cũng quá quá trâu bò rồi đúng không?
Lúc này, một người đàn ông mặc vest bước xuống xe, giẫm lên đống tiền trước cửa.
Ghé vào tai Trần Lạc Thần thì thầm: “Cậu Trần, đã làm xong rồi!”
“Ừm, không tệ, chuyện tiếp theo giao cho các người, tôi đã chọn xong vị trí căn hộ rồi, cậu đi tiếp chuyện với cô gái tên Trương Manh này đi!”
Trần Lạc Thần vỗ vỗ bả vai Trương Manh.
Trương Manh bị dọa nuốt nước bọt.
Mình thực sự đã bán được hai tòa nhà. Lần này mình nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng nhỉ?
Chúa ơi, mình đã một bước lên mây rồi sao!
Trương Manh cảm thấy như đang ở trên thiên đường vậy.
Còn Lý Nguyệt, bây giờ ngoài sợ hãi ra còn vô cùng hối hận.
Anh ta thực sự đã mua nó.
Nếu vừa rồi mình không có thái độ như vậy, thì tất cả những thứ này, toàn bộ đều là tiền hoa hồng của mình.
Mình còn làm công việc bán hàng chết tiệt này nữa sao!
Nhưng vừa rồi, hai mươi phút trước, mình vừa ký xong hợp đồng chuyển nhượng…
Sắc mặt Lý Nguyệt bây giờ xanh mét.
Càng đừng nhắc đến nhóm nhân viên vừa rồi phớt lờ Trần Lạc Thần.
Về phần ông chủ Lý và bà Lý, đầu bọn họ đã sớm trống rỗng rồi.
Ặc!
Vốn dĩ hôm nay Trần Lạc Thần còn muốn khiêm tốn một chút, cho dù Lý Nguyệt có tỏ ý không hài lòng với mình thì Trần Lạc Thần cũng không đến mức tát vào mặt cô ta như vậy, đúng không?
Nhưng bọn người này quá đáng lắm.
Thực sự cho rằng mình là quả hồng mềm, bóp tới bóp lui thế nào cũng được hả.
Thấy cảnh tượng rất nhiều người kinh ngạc nhìn mình như vậy, Trần Lạc Thần có chút lúng túng.
Anh muốn đi khỏi đây.
Nếu bị người quen nhận ra thì sẽ rất ngại.
Nhưng vừa mới xoay người.
Trần Lạc Thần liền giật mình.
Bởi vì có một vài người đang đứng ở khu vực VIP bên cạnh.
Hơn nữa đều là người quen.
Lý Thi Hàm, Trần Lâm, Lý Minh Nguyệt, Lý Hạo, còn có mấy bạn nữ cấp ba đều ở đây.
Bây giờ tất cả bọn họ đều đang sửng sờ, sắc mặt tái mét.
“Trần Lạc Thần… cậu cậu cậu!”
Trần Lâm rùng mình nói.
Bởi vì lời nói và hành động vừa rồi của Trần Lạc Thần, bọn họ đều thấy hết.
Đặc biệt là khi Trần Lạc Thần nói muốn mua hai tòa nhà, còn gọi điện thoại cho người mang tiền đến.
Thật ra, một trong số mấy cô gái đó cũng có cười.
Nhưng mà.
Khi cảnh tượng trước mắt xảy ra, bọn họ thật sự kinh ngạc đến tột đỉnh.
Bởi vì bọn họ quen biết Trần Lạc Thần nhiều năm như vậy, còn chưa từng nhìn thấy một Trần Lạc Thần ngang ngược như vậy.
Cảm thấy Trần Lạc Thần như một người xa lạ.
Bụp!
Điện thoại của Lý Hạo rớt xuống đất.
Lý Thi Hàm thở hổn hển, trái tim đau nhói.
Dù đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần nhưng chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra.
Lý Thi Hàm ơi Lý Thi Hàm, mày đối xử với Trần Lạc Thần như vậy, lỡ như sau này anh giàu có, thì mày có hối hận không?
Sao có thể? Trần Lạc Thần cùng lắm là trúng số thôi, quen biết được mấy người, anh ta có cái gì hơn người chứ? Vẫn không thể sánh với Đinh Hạo!
Trước đây Lý Thi Hàm luôn tự an ủi mình như vậy.
Nhưng bây giờ, tất cả đáp án của cô ta đều giống như mảnh thủy tinh, bị một viên đá từ trên cao rơi xuống đụng phải, vỡ tan thành từng mảnh.
“Mẹ nó, các người ở đây từ khi nào?”
Trần Lạc Thần ban đầu còn cho một tay vào trong túi quần, lúc này lại ngượng ngùng lấy tay ra.
Không sai, vừa rồi Trần Lạc Thần bị ép làm như vậy.
Nhưng bây giờ, mình không cần phải giả vờ trước mặt bọn Trần Lâm nữa.
Suy cho cùng, Trần Lạc Thần ghét cảm giác bị ép buộc…
“Anh Trần, chúng tôi vẫn luôn ở đây!” Lý Hạo nuốt nước bọt, sửa lời.