Con Nhà Giàu

Chương 414



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đó mẹ đã cảm thấy ba rất kỳ lạ và thần bí.

Bởi vì thấy ông thường hay ăn mặc nghèo nàn, nhưng cứ luôn có thể làm ra mấy chuyện người khác không ngờ được.

Hơn nữa khi đó ba trông rất yếu đuối, người khác mắng ông đánh ông, ông cũng sẽ không nói gì.

Lúc đầu mẹ thương hại ông, nhưng dần dần cũng giống như anh và Tô Lệ Hàm, yêu nhau, rồi đến cùng với nhau.

Nhưng lúc trước nhà họ Dương Thủ đô chính là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc ở Thủ đô.

Bà ngoại là bà cụ Dương lại là một người quản lý gia đình cực kỳ nghiêm khắc, nếu không sau khi ông ngoại qua đời, bà cũng đã không thể phát triển nhà họ Dương lớn mạnh đến thế này.

Hơn nữa bà ngoại có một khuyết điểm làm mẹ cực kỳ oán giận.

Đó chính là quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào người.

Cho dù đến tận bây giờ, ở nhà họ Dương, con gái trong gia tộc đều không được đánh giá cao, cho dù có cố gắng đến cỡ nào, cũng nhất định phải giao sản nghiệp có lợi nhất trong gia tộc cho con trai trông giữ.

Điểm này, cho dù bản thân cũng là con gái, quan niệm truyền thống rất nặng, còn trọng nam khinh nữ, chuyện này cũng chẳng hiếm lạ gì!

Dựa theo tình hình lúc đó, mẹ chắc chắn là phải làm cái giá phải trả cho việc hợp tác thương nghiệp, gả cho con trai của các đối tượng hợp tác.

Dù sao khi đó ba rất khiêm tốn, ông không nói, không ai biết ông là nhà họ Trần giàu số một kia.

Cho nên mẹ bỏ trốn không muốn kết hôn, bỏ nhà theo trai chạy trốn cùng ba.

Đương nhiên, nếu chỉ chút chuyện này thì vẫn chưa đến mức làm hai gia tộc kết thù lớn đến thế.

Bởi vì người giúp đỡ mẹ trốn khỏi cuộc hôn nhân chính là anh năm từng rất tốt với mẹ từ khi con bé, chỉ tiếc cũng vì chuyện đó.

Cậu năm phải gánh vác mọi trách nhiệm, đầu tiên là bị bà ngoại phạt nặng, sau đó đuổi gia tộc

Mẹ vừa nói vừa khóc.

“Cho nên con trai, lần này vì chuyện này cũng chỉ có con có thể đi, chỉ cần bà ngoại con có thể khuyên được nhà họ Mạc, đây cũng coi như lập được công lao to lớn cho nhà họ Trần chúng ta!”

Trần Cận Đông nói.

“Dạ, con biết rồi!”

“Còn nữa Lạc Thần, lần này con đến Thủ đô có thể đi tìm em họ Tiểu Bối của con, Tiểu Bối là con của cậu năm, suốt mấy năm qua mẹ vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Tiểu Bối, có con bé giúp đỡ, chắc con sẽ suôn sẻ hơn một chút. Bà ngoại con rất cứng đầu, nhưng mẹ tin chắc bà ngoại sẽ không quá quyết tuyệt với von! Hơn nữa Lạc Thần này, mẹ cảnh cáo con, cho dù lúc trước bà ngoại có đối xử với mẹ như thế nào, mẹ cũng tuyệt đối không cho phép con vô lễ với bà ngoại!”

Có thể nghe ra được mẹ vẫn rất nhớ bà ngoại, cho dù hai mẹ con có thù hận lớn đến thế nào, cuối cùng vẫn là người một nhà.

“Con hiểu rồi!”

Lúc này, cửa phòng mở ra, chi Lam đi vào.

“Ba mẹ, em Tường Vi và thím hai đến!”

Nói xong, nhìn thoáng qua Trần Lạc Thần, chị Lam lập tức xuống lầu.

“Lạc Thần, mẹ nhìn Lam lớn lên, chắc chắn là một cô gái tốt, con phải đối xử với Lam cho tốt, chờ sau này tìm ngày lành…”

Mẹ lại nói.

“Con biết rồi, mẹ, bây giờ con không nghĩ đến mấy chuyện đó!”

Trần Lạc Thần biết mẹ muốn nói gì, lập tức ngắt lời.

“Được rồi, tạm thời đừng nhắc đến chuyện này, nên giải quyết xong chuyện trước mắt trước đã, đúng rồi Lạc Thần, lần này con về Thủ đô của nước H, cứ yên tâm mạnh dạn mà làm, ba đã thông báo với bác Phúc, từ nay về sau, tất cả sản nghiệp của gia tộc trong nước H đều do con quản lý, kể cả chị của con!”

Ba ngày sau, cửa ra của sân bay Thủ đô.

Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ dựa vào chiếc Passat màu đen chờ đợi.

Người lớn hơn là một người phụ nữ trung niên, mặc trang phục công sở, da dẻ được chăm sóc rất tốt.

Người nhỏ đang lứa tuổi xuân xanh, trông giống như vừa mới tốt nghiệp đại học, trên mặt mang theo chút non nớt, nhưng gương mặt chắc chắn có thể xem là người đẹp trong tương lai.

Hai người đứng ở cửa ra, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

“Mấy giờ rồi, sao còn chưa đến nữa, thời tiết nóng như thế, đúng là phiền chết mất, vốn dĩ đã có một đống việc, còn phải đợi ba cái thứ họ hàng gì đó nữa!”

Lúc này, người phụ nữ trung niên lật cổ tay nhìn đồng hồ, mặt mày mất kiên nhẫn.

“Mẹ, mẹ kiên nhẫn chút đi được không, lần đầu tiên anh họ của con đến, máy bay đến trễ không phải cũng là chuyện bình thường sao?”

Cô gái còn lại khuyên nhủ.

Lúc nhận được điện thoại của cô, nói anh họ sắp đến.

Cô gái thật sự rất vui.

Cô biết, mấy năm nay cô và dượng đều làm việc ở nước ngoài, nhưng cũng âm thầm giúp đỡ cô không ít, kể cả việc tìm giáo viên tốt nhất, rồi trường học tốt nhất cho cô, vân vân, thật sự là rất nhiều.

Nhưng vì một vài nguyên nhân nên cô gái này không thể đi thăm cô và dượng, còn có anh họ chị họ nữa.

“Hừ, giả vờ giả vịt cái gì chứ, còn bày đặt đi máy đi, đi ô tô đến không phải được rồi sao, thật là, mẹ đúng là thiếu nhà họ Dương mấy người mà, ba của con đã như vậy, kết quả cô em gái không biết cố gắng của ba con cũng là như thế!”

Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói.

“Mẹ, mấy năm nay cô của con cũng giúp đỡ bồi thường nhà chúng ta không ít, mẹ cũng biết, cần gì phải nói như thế chứ?”

“Hừ, nếu không phải bà cô không biết cố gắng của con lúc trước bỏ trốn theo một tên nghèo mạt, ba của con cũng chưa chắc sẽ thành ra thế này, hơn nữa địa vị của hai mẹ con mình ở nhà họ Dương cũng không phải như thế, phải biết là con chính là cô chủ của nhà họ Dương, đi ra ngoài cũng không có một đống xe như mấy chị em họ diêm dúa của con, con xem hai mẹ con mình đi, chỉ lái một chiếc Passat!”

“Hơn nữa, con đó, bà ngoại của con rõ ràng đã ra lệnh cấm, nếu ai dám có qua lại với người phụ nữ kia, không phải chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi nhà họ Dương thôi, đến lúc đó mẹ cũng sẽ bị mất việc vì con nhóc con, haizz, gấp chết mất!”

Thấy mẹ có vẻ mất kiên nhẫn, cô gái cũng không nói thêm gì nữa, chỉ trong mong nhìn lối ra.

Cũng không biết anh họ trông như thế nào, cô đẹp như thế, chắc chắn anh ho cũng sẽ rất đẹp trai.

“Dương Tiểu Bối phải không?”

Lúc này, một thanh niên kéo vali đi về phía bên ày.

Nhìn thẻ bài viết Trần Lạc Thần trong tay cô gái, thanh niên cười hỏi.

Mà cô gái lại cắn môi ngây ngốc gật đầu, ngơ ngác nhìn cậu con trai cực kỳ điển trai trước mặt.

“Anh là Trần Lạc Thần sao?” Cô cười ngọt ngào.

“Ừ, là anh!”