Mái tóc của Lâu Anh được uốn xoăn, để thả xuống trên vai, làm cho làn da trên cổ và vai cô như ẩn như hiện.
Trên đầu cô không trang trí nhiều, chỉ đôi một cái vương miện tinh xảo và tinh tế, giống như một công chúa nhỏ cao quý.
Cúp ngực được tạo hình có ống tay và thêm tua rua, bảo thủ hơn nhiều so với bikini đơn thuần. Đây là kết quả đàm phán của Hàn Thời Hân và nhãn hiệu.
Xương quai xanh và vòng eo của cô lấp ló trong tua rua, làn da như tuyết trắng làm suy mê đôi mắt người khác.
Lâu Anh hiếm khi mặc quần áo hở như vậy, thấy người khác nhìn, cô có chút không được tự nhiên mà khép cánh tay.
Đuôi cá có màu xanh nước biển, các mảng xanh dương đan xen, quấn chật lấy người cô, phác họa đường hông và đôi chân hoàn mỹ của cô.
Vì bảo đảm khuynh hướng cảm xúc khi chụp, đuôi cá được thiết kế tỉ mỉ, chất liệu cũng là hàng đầu.
Lộng lẫy, thơ mộng, đây đúng là điều mà nhãn hiệu muốn.
Hạ Thanh Xuyên thấy yết hầu mình ngứa, nhưng hắn phải cực lực khắc chế biểu hiện của mình.
Lâu Anh được Lam Lam và Tiểu Thi nửa đỡ nửa nâng đến bờ biển, vì chuẩn bị xuống nước.
Đoạn video ngắn đầu tiên là cảnh công chúa tiên cá nhỏ đang dạo chơi trên biển, bắt ngờ gặp được hoàng tử sắp chết đuối, cứu chàng, đưa chàng vào bờ.
Lâu Anh muốn chụp trước một bức ảnh cô ấy dạo chơi một mình trên biển. Cảnh này chỉ mất vài giây trong được cắt vào quảng cáo, nếu thuận lợi, cô không phải nhịn quá lâu.
Khi Lâu Anh đang quay, Hạ Thanh Xuyên cũng nhịn không được nhìn chằm chằm dưới nước.
Hắn nhớ rõ cô ấy từng nói mình không thể nín thở.
Khi ở trên bờ, Lâu Anh đã đủ kinh diễm, sau khi cô xuống nước, mái tóc giống như rong biển □□ nổi lên, đuôi cá cũng sống động xa hoa và lộng lẫy.
Sau lưng cô là biển cả vô tận, tua rua lay động theo chuyển động của cô, giống như yêu tinh, huyền ảo, mờ mịt.
Màu xanh của cô và màu xanh sau lưng dường như hòa quyện vào nhau, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được khí chất độc nhất của cô.
“Prefect.” Nhiếp ảnh gia sau khi chụp xong một loạt chuyển động, không nhịn được khen ngợi khi đứng lên nghỉ ngơi.
Lâu Anh đã được người khác nâng lên, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
“Thế nào?” Từ lúc bắt đầu Hạ Thanh Xuyên, ánh mắt không hề rời khỏi cô.
Lâu Anh hít sâu hai hơi, bổ sung dưỡng khí vừa rồi bị thiếu hụt, lúc này mới mỉm cười với Hạ Thanh Xuyên, “Tôi không sao, Hạ lão sư không cần lo lắng.”
Trên mặt cô còn đọng giọt nước, dưới ánh nắng chiếu xuống, chợt lóe lên lóe lên, giống như cả người đều sáng lên.
Hô hấp của Hạ Thanh Xuyên trở nên nặng nề hơn chút, “Vậy thì tốt, trong quá trình quay có chỗ nào không ổn thì đừng miễn cưỡng.”
“Tôi biết rồi.”
Sau đó Lâu Anh uống vài ngụm nước, còn tốt, tuy rằng có chút lên bờ xuống ruộng, hơi mệt, nhưng ít ra không xuất hiện ngoài ý muốn.
Kế tiếp, chính là cảnh hoàng tử chết đuối, đến lượt Hạ Thanh Xuyên ra tay.
Đầu tiên nhiếp ảnh gia chụp cảnh hắn chết đuối một mình, sau đó mới là cảnh công chúa người cá đến cứu hắn.
Cảnh này của hắn đơn giản, rất nhanh đã xong, tiếp theo chính là cảnh hai người chung khung hình.
Dưới tình huống như vậy tiếp xúc gần gũi Lâu Anh, hắn có thể càng trực quan cảm nhận được mọi thứ về cô. Nếu không phải lý trí cường đại nhắc nhở bản thân, Hạ Thanh Xuyên gần như muốn ôm cô bất chấp.
Hạ Thanh Xuyên đã lấy phẩm chất được tu dưỡng của mình ra, cưỡng chế cảm xúc quay cuồng trong lòng, chuyên tâm cống hiến cho cảnh quay.
Sau khi bắt đầu quay, hắn thả lỏng cơ thể của mình, tùy ý cho mình chìm xuống.
Lâu Anh bơi từ nơi xa đến, một tay bám kéo lưng eo hắn.
Tuy không phải tiếp xúc trực tiếp da thịt, nhưng vẫn khiến cho Hạ Thanh Xuyên cứng đờ trong chớp mắt.
Người ta nói eo con gái không được sờ, thực ra, con trai cũng vậy.
Mặc sức cản của nước, Lâu Anh đem Hạ Thanh Xuyên nhấc khỏi mặt nước, sau đó, cô quan sát hắn một lúc lâu giống như một đứa trẻ tò mò.
Hình như là chưa từng nhìn thấy một người kỳ lạ như vậy, hơn nữa, hắn ta lớn lên rất đẹp mắt.Khúc này là cận cảnh khuôn mặt của Hạ Thanh Xuyên tiến hành.
Hôm nay trang điểm của hắn là theo phong cách một hoàng tử thân sĩ, giờ phút này tóc ướt đẫm, môi sắc tái nhợt, ngũ quan lại tinh xảo như thiên thần.
Nếu đem cảnh này làm thành poster, tuyệt đối sẽ khiến các cô gái thét chói tai.
Lâu Anh đưa tay ra, chọc vào mặt hắn, thấy lông mi hắn giật giật, cô mỉm cười ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, hắn lại nhắm hai mắt lại.
Lâu Anh lộ ra biểu cảm thất vọng, còn muốn quan sát hắn thêm lần nữa, lại nghe thấy tiếng gọi của người bạn đồng hành, chỉ còn cách đưa hắn lên bờ, quay người trở về biển cả.
Đây là phần cuối của đoạn đầu tiên.
Sau đó, sau khi hoàng tử trở về, lại không quên được người con gái đã cứu mình, chàng ra biển tìm kiếm lần nữa.
Trong quá trình du thuyền chạy, hoàng tử ngửi được mùi hương quen thuộc, đi ra ngoài tìm người, phát hiện ra đó là công chúa tiên cả, mỉm cười nhìn nàng.
Lúc này, trên quảng cáo sẽ hiện thị logo của nước, quảng cáo sẽ được hiện lên.
Ngày quay đầu tiên đến dây là kết thúc, còn lại phải chờ đến ngày mai chụp tiếp.
Cả buổi chiều, vì mấy cảnh quay này, Lâu Anh liên tục xuống nước, làn da cô có chút tái đi.
Hạ Thanh Xuyên nhìn thấy, đột nhiên có chút bất mãn tại sao quảng cáo của nhãn hiệu lại thiết kế như vậy.
Lâu Anh đổi đuôi cá, nửa ngày không đi bằng hai chân, có chút không quen.
“Sao vậy, có cảm thấy khó chịu không?” Hạ Thanh Xuyên quan tâm hỏi.
Cô gái nhỏ vừa thấy chính là không ăn qua nhiều khổ, hôm nay nhưng lăn lộn không nhẹ.
“Còn tốt.” Lâu Anh cười nhạt. Tuy rằng có chút khó chịu, nhưng ít ra còn ở trong phạm vi chịu đựng được.
“Nếu khó chịu thì đừng miễn cưỡng, thân thể quan trọng nhất.” Lúc này Hạ Thanh Xuyên, giống như một người cha già lo lắng cho con gái nhà mình.
Lâu Anh ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn Hạ lão sư đã quan tâm, tôi biết.”
Lâu Anh cảm thấy, ánh mắt lúc trước của mình vẫn còn rất tốt.
Tuy Hạ lão sư làm người có chút lạnh lùng, nhưng ít ra đó là con người thật của anh ấy.
Hơn nữa, hắn sẽ dụng tâm dạy cô diễn xuất, còn quan tâm đến người khác.
Thật sự là một người rất tốt.
Tuy rằng lúc trước cô vì vẻ đẹp trời sinh của hắn nên mới muốn hợp tác với hắn, nhưng, cuối cùng, làm cô kiên trì lâu như vậy, chính là nhân phẩm của hắn.
Nếu là nhân phẩm của hắn thấp kém, cô đã sớm từ bỏ mục tiêu này rồi.
Mệt mỏi cả một ngày, Hạ Thanh Xuyên không thể trì hoãn nghỉ ngơi của Lâu Anh, chỉ đơn giản nói mấy câu kêu cô trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Lâu Anh quả thật mệt mỏi, rửa mặt xong, còn Lam Lam thì làm công việc chăm sóc da toàn thân xong liền ngủ.
Nhưng thật ra Hạ Thanh Xuyên trằn trọc một lúc lâu mới đi vào giấc ngủ.
Hắn vốn định nhân cơ hội này kéo dài khoảng cách giữa hai người một lần nữa, nhưng hắn có cảm giác, cô gái nhỏ dường không thông suốt!
Có người bên cạnh, hắn sợ gây ra phiền phức, nên không dám quá khác người.
Ban đầu hắn cho rằng mình có hảo cảm với cô là bởi vì có nhân tố diễn xuất, chờ hai người tách ra sẽ bình tĩnh lại, xác định không nhất thời xúc động.
Nhưng sau khi tách ra, xúc động lại càng rõ ràng. Cho nên, hắn mới có thể nhịn không được chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Hạ Thanh Xuyên lấy tay vịn trán, trong mắt hiện lên suy tư.
Không vội, sắp tới còn có tuyên truyền cho phim, vẫn thời gian.
Ngày hôm sau, hai người chụp cốt truyện gặp lại nhau.
Công chúa tiên cá vốn nghĩ rằng mình sẽ không gặp lại người kia, cho dù gặp được hắn cũng không có khả năng nhớ rõ mình.
Không nghĩ tới, chàng đã tìm được nàng.
Hoàng tử đứng nghiêng người trên thuyền, cúi người nhìn nàng, trong mắt lóe sáng, “Ta đã tìm được nàng.”
Hạ Thanh Xuyên đem câu lời thoại này nói vô cùng lưu luyến, gần như muốn nói với Lâu Anh hãy quên rằng đây không phải là đang quay.
Lâu Anh nghe được, nhấp môi cười, lộ ra nụ cười hồn nhiên.
Phần cuối của quảng cáo dừng ở cảnh này, đến lúc đó logo nhãn hiệu Colour kích thước lớn sẽ hiệu thị trên video.
Nhãn hiệu rất hài lòng với cảnh quay lần này.
Vốn dĩ bọn họ định tập trung vào Hạ Thanh Xuyên, không ngờ Lâu Anh lại xuất sắc như vậy, bất luận là ngoại hình và khí chất, đều xứng danh với nhãn hiệu nước hoa hàng đầu này.
Vì thế, bọn họ sớm đã sửa lại kế hoạch biên tập ban đầu.
Buổi tối, nhãn hiệu đã tổ chức party ở bãi cát trên bờ biển, mời Lâu Anh và Hạ Thanh Xuyên cùng tham gia.
Hạ Thanh Xuyên không thích những thứ này, nhưng có thể tham gia cùng cô, những xã giao này trở nên có thể chịu đựng được.
Lâu Anh thay một chiếc váy trắng, kiểu dáng đơn giản, nhưng mặc trên người cô lại có một cảm giác sang trọng khó hiểu.
Người ta thường nói con người phụ thuộc vào quần áo, tuy nhiên, đối với Lâu Anh như vậy, ngược lại là quần áo phụ thuộc vào con người.
Lâu Anh cầm ly nước xoià trên bàn ăn nhấm nháp, nhìn thấy ánh đèn xung quanh phản chiếu trên mặt biển, yên lặng lại phồn hoa.
“Cô Lâu, xin chào.” Một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn chào Lâu anh bằng tiếng Trung không quá thuần thục.
Lâu Anh nhìn lên, đó là người phụ trách khu vực Châu Á của nhãn hiệu, lễ phép trả lời, “Xin chào, ông Cheruit.”
“May I have the pleasure of dancing with you*” Ông Cheruit mỉm cười hỏi Lâu Anh.
*”Tôi có hân hạnh được khiêu vũ với cô không?”
Khiêu vũ?
Lâu Anh nhìn anh ta một cách kỳ lạ, đang định từ chối, không ngờ đã có người trước cô một bước.
“She’s already got a date.” (Cô ấy đã có bạn nhảy rồi.)
Hạ Thanh Xuyên mới vừa thoát khỏi người đang nói chuyện với mình đến đây, liền nghe được có người ở mời cô khiêu vũ, lửa giận trong lòng gần như muốn phun trào ra.
Nghe những lời Hạ Thanh Xuyên nói xong, ông Cheruit tiếc nuối nhìn Lâu Anh, ngay sau đó nói “sorry” và rời đi.
Thấy anh ta thức thời như thế, tâm trạng của Hạ Thanh Xuyên mới tốt hơn một chút.
“Gặp người muốn gần cô, cứ trực tiếp cự tuyệt đi.”
Lâu Anh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Thanh Xuyên, đột nhiên cảm thấy hắn có chút giống anh trai nhà mình, sợ cô bị lừa.
“Tôi vốn dĩ muốn từ chối, không ngờ Hạ lão sư lại đến đây” Lâu Anh cười.
Hạ Thanh Xuyên tâm tình càng vui sướng, “Cô có muốn khiêu vũ không?”
Hắn vừa mới qua loa lấy lệ lý do người mời Lâu Anh khiêu vũ là cô ấy đã có bạn nhảy, lúc này hắn lại hỏi câu hỏi này, nếu nhảy cảm một chút, gần như có thể biết ý của hắn.
Đáng tiếc Lâu Anh không có ý nhận ra, còn lắc đầu, “Hôm nay hơi tôi mệt, không muốn di chuyển.”
“Đúng.” Hạ Thanh Xuyên có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng sự quan tâm của hắn đối với cô vẫn hơn, “Nếu mệt thì trở về nghỉ ngơi sớm một chút, có chị Hàn ở đây, chị ấy có thể xử lý tốt mọi việc.”
“Vâng.”
*
Ngày thứ ba chụp thêm vài tấm nữa, lần quay này kết thúc hoàn hảo.
Sau khi quay xong, Lâu Anh sẽ chuẩn bị gia nhập đoàn phim, Hạ Thanh Xuyên cũng chuẩn bị đi quay ngoại cảnh.
Hai người lại tách ra.
Máy bay của Hạ Thanh Xuyên muộn hơn Lâu Anh, nhưng, xuất phát từ tâm tư nhỏ của hắn, hắn đã lựa chọn đến sân bay cùng Lâu Anh.
Hai người đi lối đi VIP, không bị ai nhận ra.
“Anh Anh, cái này cho cô.” Hạ Thanh Xuyên lấy từ ba lô ra một cái notebook.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hạ Thanh Xuyên: Chặt từng bông hoa đào thối của Anh Anh.
P/s: chương này hơi tội cho Hạ lão sư, chẳng những được vợ phát thẻ người tốt còn không được khiêu vũ cùng vợ:)))