Sớm đã biết được tình trạng Hoàn Ý, Thu Minh Thù đối với tình huống hiện tại không hề kinh ngạc, nhưng lúc hắn xoay đầu nhìn Hoàn Ý, mới phát giác đương sự thế mà bình tĩnh hơn so với hắn.
Thời điểm tiếng kêu vang lên ngoài cửa, y thậm chí vô cùng thuần thục thu hồi thư từ trên bàn, lại mang thêm vài món đồ vật quan trọng ở trong phòng, thậm chí còn dư ra thời gian bao lấy mấy khối điểm tâm vào trong tay áo.
Thu Minh Thù: "......"
Hắn nhịn không được lên tiếng hỏi: "Bệ hạ, người đang làm gì?"
"Ta đang chuẩn bị" Hoàn Ý tập mãi thành thói quen, nghiêm túc giải thích, "Nếu vận khí tốt thì thích khách là vì ta mà tới, hẳn là không có gì nguy hiểm, nếu vận khí không tốt, mục đích của đối phương không phải ta, khả năng ta sẽ bị bọn họ bắt đi, nếu bị bắt tới vùng hoang vu dã ngoại không có đồ ăn, nước uống, thì ta còn có điểm tâm để bụng."
Thu Minh Thù không hiểu logic của Hoàn Ý, vì sao mục đích của đối phương là y thì xem như vận khí tốt.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Hoàn Ý ở đối diện hơi nhăn mày, như là chú ý tới bộ dáng của Thu Minh Thù, đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta?" Nháy mắt thần sắc Thu Minh Thù hơi nghiêm lại, đột nhiên có cảm giác đã lộ thân phận, nhưng mà hắn xưa nay cũng không quen thuộc với Hoàn Ý quá mức, hiện tại có mặt nạ che mặt, trên người bận một thân hắc y, vốn dĩ rất khó để nhận ra.
Hắn chần chờ một lát, nói: "Bệ hạ, ta tới để đưa canh cho người."
Nói xong còn lo lắng Hoàn Ý không chú ý tới, lại chỉ chỉ bát canh còn nguyên trên bàn.
Hoàn Ý nhìn động tác của Thu Minh Thù, lại nhìn bát canh trên bàn một lát, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Thì ra là thế."
Tuy y nói như vậy, nhưng không biết vì sao y lại không hề có biểu hiện "Thì ra là thế", tựa hồ chỉ là thuận miệng đáp lại Thu Minh Thù.
Thu Minh Thù lại có cảm giác bị nhìn thấu, nhưng lúc này hắn không rảnh mà nghiên cứu kỹ càng, hắn thấp giọng nói: "Bệ hạ, bên ngoài đang có nguy hiểm, thỉnh ngài đi theo ta."
Hoàn Ý cười cười với Thu Minh Thù, bộ dáng không nhanh không chậm như cũ, xem ra rất có kinh nghiệm đối với loại tình huống này, y lắc đầu nói: "Không cần rời đi."
Thu Minh Thù hơi hơi nhíu mày, thầm nghĩ tuy rằng vận khí của Hoàn Ý không tồi, mỗi lần bị bắt cóc hay ám sát đều có thể biến nguy thành cơ, nhưng vận khí tốt đến mấy cũng không có nghĩa là y sẽ vĩnh viễn an toàn, người này có phải hơi chủ quan rồi hay không?
Hắn cũng không tán đồng quyết định của Hoàn Ý: "Bệ hạ......"
Hoàn Ý đánh gãy lời nói của Thu Minh Thù, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Ý của ta là, chúng ta không cần thiết rời đi, ngược lại ở chỗ này sẽ tương đối an toàn."
Thu Minh Thù giật mình, nghĩ thầm toàn bộ khách điếm chỉ có một phòng tốt nhất, địch nhân nếu không là kẻ ngốc, thì cũng biết nên bắt đầu tìm người từ đâu, nơi này rốt cuộc có chỗ nào an toàn?
Thực lực của thích khách lần này không tầm thường, các hộ vệ trong hoàng cung thế mà ngăn cản không được, tiếng binh khí va chạm bên ngoài ngày càng gần, đúng như suy nghĩ của Thu Minh Thù, tiếng bước chân vội vàng đã tới ngoài cửa phong, ngay sau đó có người dùng lực đẩy cửa ra, lực đạo to lớn, cơ hồ làm các món đồ vật bày biện trong phong đều run theo.
Tuy rằng hắn có hơi bất mãn đối với quyết định của Hoàn Ý, nhưng trước tiên Thu Minh Thù vẫn bảo hộ Hoàn Ý ở nơi an toàn, hắn nắm tay Hoàn Ý kéo người về phía sau lưng mình, trầm mặt đánh giá đám người vừa tiến vào phòng.
Có năm người tới, bận áo ngắn tay, đỏ trắng đan xen, hình thể mỗi người đều cao lớn cường tráng, diện mạo không giống nhân sĩ Nghiêu Quốc, không biết là người đến từ nơi nào.
Thu Minh Thù nhìn chằm chằm bước chân cùng hành động của bọn chúng, phỏng chừng thân thủ của họ, tính toán phần thắng nếu mình động thủ với bọn họ, nếu bàn về thể lực, đối với Thu Minh Thù mà nói, thể lực vốn không phải vấn đề, cách thức chiến đấu của hắn so với phương thức dùng nội lực để chiến đấu của thế giới này hoàn toàn bất đồng, dựa vào kinh nghiệm của hắn, cho dù thể chất hiện tại hơi yếu, hắn cũng nắm chắc rằng có thể ứng phó được đối phương.
Nhưng vấn đề hiện tại là, phía sau hắn còn có Hoàn Ý.
Hơn nữa mục đích của đối phương căn bản không phải hắn, nếu nhóm người này liều mạng muốn bắt Hoàn Ý đi, Thu Minh Thù cũng khó mà ngăn cản.
Thu Minh Thù không ngừng suy nghĩ biện pháp kế tiếp, mà mấy tên thích khách cao lớn kia cũng đã nhìn rõ tình hình trong phòng.
Hiện tại Thu Minh Thù ăn bận không khác gì các hộ vệ khác, trên mặt đeo mặt nạ, cũng không có cách nào gia tăng độ hảo cảm, trong mắt nhóm thích khách giống như tàng hình, bọn họ thực mau nhìn đến Hoàn Ý đứng ở phía sau hắn.
Mắt thấy bọn họ nhìn về phía Hoàn Ý, trong lòng Thu Minh Thù trầm xuống, chuẩn bị tính toán đem theo Hoàn Ý nhảy ra từ cửa sổ.
Nhưng điều mà Thu Minh Thù không nghĩ tới là, sau khi bọn thích khách liếc nhìn Hoàn Ý, tầm mắt đám người kia cũng không có dừng lại, lại nhìn trước nhìn sau, đảo mắt khắp phòng.
Thu Minh Thù: "?"
Hắn trơ mắt nhìn bọn họ phân ra hai người tới coi chừng hắn cùng Hoàn Ý, các kẻ khác mang theo đao bắt đầu mở tủ trong phòng, xốc màn lụa trên giường, lại tìm kiếm trong các góc phòng, sau một lúc lục lọi, bọn họ rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà quay đầu nhìn về phía hai người Thu Minh Thù.
"Người đâu?" Sắc mặt kẻ cầm đầu không tốt, thanh âm kiềm nén lửa giận.
Thu Minh Thù im lặng một lát, tuy rằng không rõ bọn họ đang chơi trò gì, nhưng với tình huống trước mắt, hắn vẫn nên nói ít lời, kéo dài thời gian.
Hắn thấp giọng đáp lại: "Người nào?"
Kẻ cầm đầu cười lạnh tanh, ném mạnh vỏ đao lên mặt bàn, nói: "Vốn dĩ là người ở trong phòng này! Hiện tại đang ở đâu? Các ngươi đã mang người đi trước một bước?"
Thu Minh Thù: "......"
Hắn không rõ nhóm người này đang nói cái gì, người bọn họ muốn tìm, không phải đang ở phía sau mình sao?
Bọn họ lượn qua lượn lại nữa ngày, rốt cuộc những kẻ này bị mù hay là Hoàn Ý tàng hình?
Thu Minh Thù im lặng không đáp, bọn thích khách thấy hắn như vậy, còn tưởng rằng Thu Minh Thù mạnh miệng, không chịu bán đứng chủ tử của mình, vì thế mặt lạnh mà xách đao tới trước mặt hắn.
"Nói cho ta biết, người kia ở đâu?" Kẻ cầm đầu sốt ruột nói.
Lưỡi đao rét lạnh kề trên cổ Thu Minh Thù, Thu Minh Thù tuy rằng có thể dễ dàng né tránh, những vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ bình tĩnh mà nhìn bọn họ, muốn biết bọn họ là khờ thật hay là cố ý như thế.
Mà đúng lúc này, Hoàn Ý, đương sự trước sau bị người xem nhẹ, rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng, y ngăn cản động tác của vài tên thích khách, chủ động đi ra nói: "Người các ngươi người muốn tìm là ta, không cần đả thương hắn."
"Ngươi?" Thẳng đến lúc này, vài tên thích khách mới hướng mắt về phía Hoàn Ý.
Bọn họ nhìn Hoàn Ý từ trên xuống dưới, Hoàn Ý đứng thẳng người tùy ý để người khác đánh giá, không hề ngoảnh mặt, cũng không có nửa điểm sợ hãi, tựa hồ chính mình không phải đối mặt với bọn thích khách, như là đang dạo chơi trong hoa viên.
Bất quá sau một lát, vài người liền nhịn không được cười nhạo, tiếp theo nụ cười của kẻ cầm đầu tắt lịm, một chưởng đánh trên mặt bàn, bát canh trên bàn chợt vỡ vụn, nước canh văng tung toé, mảnh vụn của đồ sứ suýt nữa cắt trúng tay Hoàn Ý.
Thu Minh Thù vốn đang lo lắng chuyện Hoàn Ý không đánh tự khai, lại không nghĩ rằng sẽ gặp loại biến cố này, nháy mắt hắn không nhịn được cảm thấy sửng sốt, mấy người này rốt cuộc đang diễn tiết mục gì?
Kẻ cầm đầu trừng mắt nhìn Hoàn Ý, lúc này mở miệng: "Ngươi nghĩ ông đây là kẻ ngốc hả? Tuy rằng chưa thấy qua nhưng ta cũng sẽ nhận ra, người nọ là thân phận gì, ngươi lại là cái thá gì, còn cả gan giả mạo hắn?"
Thu Minh Thù nghe thấy lời này, như bị nghẹn trong cuống họng, không biết nên bày ra biểu tình gì.
Mà Hoàn Ý há miệng thở dốc, tựa hồ còn muốn giải thích cái gì, như có lời nói muốn nói ra, cuối cùng vẫn là thở dài, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Ngươi nói đúng, ta đang lừa ngươi."
Bọn thích khách không có biểu hiện ngoài ý muốn nào, chỉ uy hiếp nói: "Nói cho ta người đang ở nơi nào."
Hoàn Ý bị bọn họ dùng đao chỉ vào, thở một hơi thật dài, nhìn như có chút uể oải, biểu tình hiện tại của y phức tạp hơn nhiều so với thời điểm đám thích khách xông tới, y nhìn chằm chằm bọn họ, lúc này mới nói: "Người đã rời đi, không tin các ngươi có thể lục soát khách điếm, lục soát hết các ngươi cũng sẽ tìm không thấy, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, người nọ đã sắp đến thành trì ở phía tây."
Thời điểm y nói ra điều này rất thành khẩn, không có chút giả tạo, Thu Minh Thù ở bên cạnh nhìn, tuy rằng biết chân tướng, nhưng cũng suýt nữa mắc lừa.
Bọn thích khách nhìn nhau một lát, cẩn thận căn nhắc, tựa hồ đã tin lời nói của Hoàn Ý, ngay sau đó bọn họ hung hăng trừng mắt nhìn Hoàn Ý cùng Thu Minh Thù, xoay người nhảy ra ngoài từ cửa sổ, hẳn là đuổi theo hướng tây.
Thu Minh Thù: "......"
Hắn đờ đẫn mà nhìn ra cửa sổ, bên ngoài cửa sổ các thân ảnh đã biến mất.
Từ lúc Hoàn Ý mở miệng nói chuyện, sau đó bọn thích khách bị y lừa dối, cuối cùng bọn họ rời đi, Thu Minh Thù trước sau đều có biểu tình như thế này.
Hắn thật sự không biết nên dùng loại biểu tình nào xem trò khôi hài này.
"Đã không có việc gì." Hoàn Ý cười khổ, không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, "Mỗi lần đều là như thế này, làm ngươi lo lắng rồi."
Thu Minh Thù không đi đào sâu vào câu "Mỗi lần đều là như thế này" đến tột cùng là chỉ cái gì, tâm tư của hắn đặt trên đám thích khách kia, hắn hồ nghi mà nhìn Hoàn Ý: "Bọn họ thật sự nhận không ra ngươi?"
Hoàn Ý rũ mắt nói: "Dù sao đối với thân phận của ta, mỗi lần đi ra ngoài đều gặp những người có mục đích khác nhau, bọn họ muốn tìm ta, nhất định là tìm người có hào quang nhất trong đám đông." Y nói rồi nhìn nhìn chính mình, cười khổ: "Ở trong hoàng cung còn tốt, chỉ cần ta bận long bào là bọn họ có thể tìm được, nhưng bên ngoài này, ta nói mình là hoàng đế bọn họ đều sẽ không tin."
Thu Minh Thù trầm mặc như cũ.
Hoàn Ý lại giải thích: "Có lần ta bị bọn họ bắt về làm người hầu, bọn họ bắt lấy ta hơn ba ngày, ép hỏi ta rằng hoàng đế Nghiêu Quốc đang ở đâu."
Hoàn Ý buồn rầu mà buông tay nói: "Ta nói thật thì không ai tin tưởng, ta cũng không có biện pháp."
Thu Minh Thù: "......"
Mặc kệ nói như thế nào, người qua đường, cũng có phúc của người qua đường.
Khó trách người này chỉ tản bộ ở đình viện, cũng mang theo ngọc tỷ trên người để chứng minh thân phận......