Cô phát hiện một cửa hàng, vốn định chạy vào nhưng lại chậm chân hơn so với đồng đội, đành phải từ bỏ, tiếp tục bước về phía trước tìm kiếm. Đoàn xe sẽ dựng trại tới chạng vạng, trong khoảng thời gian này, đội viên đội Tìm kiếm sẽ tản ra đi tìm kiếm vật tư.
Hàn Yên Yên cầm mã tấu, chém chết một con tang thi vừa vọt ra từ chỗ ngoặt, lòng có chút hối hận.
Đinh Nghiêu quá trâu bò! Người đàn ông này mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của cô.
Cô đòi thanh âm điện tử một nhan sắc tuyệt thế, thanh âm điện tử giảm trừ cho cô. Cô đòi thanh âm điện tử chiến lực mạnh mẽ, thanh âm điện tử cũng giảm trừ cho cô.
Ngày đó cô dùng đi dùng lại dị năng tới mức ngất xỉu mới có thể miễn cưỡng đột phá cực hạn của chính mình. Ngày hôm sau tỉnh lại, thân thể đau đớn khó chịu, di chứng để lại quá rõ ràng, nhưng dị năng đã thực sự mạnh hơn so với ngày đầu tiên cô đặt chân tới thế giới này.
Tuy không có chiến lực mạnh mẽ, nhưng tốt xấu gì cô cũng có BUG. Căn cứ vào những tin tức thanh âm điện tử cung cấp, chỉ cần cô không ngừng rèn luyện như thế, tốc độ tăng tiến dị năng sẽ nhanh hơn những người khác. Chỉ cần Hàn Yên Yên có đủ thời gian, cô sẽ từ từ cường đại.
Cũng chính vì những tin tức kia mà ngay tại khoảnh khắc Hàn Yên Yên nhìn thấy Đinh Nghiêu, cô đã quyết định thiết lập một hình tượng thiếu nữ nhỏ nhắn quật cường bất khuất, sau đó chậm rãi trở nên mạnh mẽ, cuối cùng kề vai chiến đấu bên cạnh Đinh Nghiêu. Trong những tiểu thuyết cô từng viết qua, hình tượng nữ chủ từng bước trưởng thành là được tán thưởng nhiều nhất. Cô đã lên kế hoạch thấu suốt cả quá trình không ngừng trưởng thành tiến bộ thế nào, từng bước một hấp dẫn Đinh Nghiêu ra sao, khiến Đinh Nghiên quên mất thân thể mê người của cô mà mê đắm linh hồn bất khuất của mình.
___ Nước vào óc chắc mẹ nó rồi!
Cứ tưởng mình là BUG.
Hôm nay tận mắt chứng kiến Đinh Nghiêu dùng một lưới điện siêu to siêu khổng lồ tận diệt toàn bộ tang thi trên đường cái mới biết được, chắc chắn mình là con ghẻ mẹ kế sinh!
Đinh Nghiêu mới chính là BUG! Mạnh tới mức làm cô đau cả trứng! Cô nghĩ cái quái gì mà muốn “kề vai chiến đấu” với anh ta chứ! Điên rồi!
Hàn Yên Yên nhăn mặt nghĩ, giờ sửa lại kế hoạch không biết còn kịp không ta, lúc này tìm cách nhào vào trong ngực Đinh Nghiêu, sửa thành hình tượng đóa hoa yêu kiều nhu nhược, dùng con đường sắc dụ có hạ giá quá không?
Hoàn cảnh xung quanh không cho phép cô mãi suy nghĩ vẩn vơ. Hàn Yên Yên nắm mã tấu, nhanh chóng lên tinh thần cảnh giác bốn phía.
Trên hành trình này, lúc đầu người ta còn tụ thành vài nhóm nhỏ đi cùng nhau, sau đó mọi người chậm rãi tách ra, rất ăn ý mà mỗi người chiếm một mảnh khu vực riêng biệt. Hàn Yên Yên mới tới chưa có kinh nghiệm, nhìn khắp nơi đều bị người ta giành trước, cô chỉ còn cách tìm chỗ khác xa hơn.
Sau khi đi theo nhóm người chém giết một vài tang thi, hiện tại về cơ bản, cô đã thích ứng được với thế giới này. Lúc ở trong xe, Hàn Yên Yên phải nhét màn thầu vào miệng mới ngăn được tiếng thét khi nhìn thấy tang thi. Lúc này vừa chém thêm một tang thi, cô nhẹ nhàng nuốt miếng màn thầu đã mềm từ lâu trong miệng xuống chẳng còn chút bối rối.
Cô cầm mã tấu đi vào một cửa hàng nhỏ. Cửa hàng lộn xộn kinh khủng, có lẽ sớm đã bị người khác lục lọi, dù sao virus tang thi bùng nổ ở thế giới này nhiều năm về trước rồi. Nhưng Hàn Yên Yên vẫn tìm được một ít đồ ăn trong này, cùng bật lửa và băng vệ sinh!
Băng vệ sinh!
Lúc đầu cô hoàn toàn không nghĩ tới cái này, nhưng vừa nhìn tới giá hàng băng vệ sinh mới sực nhớ ra, nhanh chóng bỏ hết vào balo. Tuy những thứ này không nặng, nhưng rất chiếm chỗ, chẳng bao lâu balo đã bị nhét căng.
Hàn Yên Yên tìm thêm một vài chiếc túi đựng, gấp lại rồi cất vào túi để sau này dùng dần. Sau đó cô lướt qua cửa hàng nhỏ, tìm thêm được một chút thức ăn ở kho hàng đằng sau, nhưng Hàn Yên Yên giữ lại đồ dùng sinh hoạt là chủ yếu, ví như quần lót và áo ngực.
Màn thầu mà Hàn Yên Yên nhận được hôm nay khiến cô ý thức được, trong thị thành Nam Lăng này, không nói tới Quản Ủy Hội có thể tự cung tự cấp, ngay cả bản thân chiến đội Lôi Đình cũng có thể tạo ra lúa mạch và lúa nước. Chỉ cần cô nghĩ cách, bất kể là bán nước đá hay là bán mình, đều có thể tìm được đồ ăn thức uống.
Ngược lại, một số nhu yếu phẩm dùng cho sinh hoạt hằng ngày thì Nam Lăng rất khó tạo ra.
Cô vào thế giới này với hai bàn tay trắng, đến bây giờ nội y trên người còn chưa một lần thay ra!
Lúc Hàn Yên Yên rời khỏi cửa hàng, balo đã căng phồng. Có kinh nghiệm hơn, động tác của cô so với lúc trước cũng càng thêm nhanh nhẹn thuần thục.
Cô tiếp tục đi về phía trước thăm dò.
Tới tận khi ánh mặt trời không còn quá gay gắt, balo của Hàn Yên Yên đã căng phồng, trên tay cô còn xách theo cái túi to đùng dùng đựng chăn ga gối đệm lúc trước giữ lại dự phòng.
Cô đi vào một tòa nhà, tính lục xong chỗ này thì trở về nơi tập hợp, không ngờ bị bao vây trong này. Hàn Yên Yên không nghĩ tới trong tòa nhà này lại có nhiều tang thi tới vậy, lúc này dị năng của cô còn chưa có lực sát thương, chỉ có thể dựa vào một thanh mã tấu. Cuối cùng cô bị chặn lại ở hành lang, đàn tang thi vọt tới vươn tay muốn bắt cô.
Hàn Yên Yên bị ép chạy tới cuối hành lang, không còn chỗ trốn, cũng không thể chém hết được tất cả. Cô bị tang thi đuổi theo từ lầu hai tới lầu năm, thể lực lúc này đã có chút suy giảm.
Sinh tử kề cận trước mắt, Hàn Yên Yên cắn chặt hàm răng, phát động dị năng của bản thân. Dị năng hệ thủy hoàn toàn vô dụng với tang thi, dị năng hệ băng còn chưa mạnh tới mức có thể công kích được. Hàn Yên Yên đánh cược dùng một làn băng hơi mỏng bao trọn thân thể của mình.
Đàn tang thi gần cô bỗng nhiên chậm lại, bộ dạng mờ mịt như bị mất con mồi. Hàn Yên Yên biết ván cược này, cô thắng rồi.
Thế giới này không quá khác so với thế giới được miêu tả trong mấy cuốn tiểu thuyết mạt thế tang thi cô từng xem qua. Những tang thi này không có thị lực, lại cực kỳ mẫn cảm với tiếng động, nhiệt độ cơ thể và mùi máu. Hồi nãy ở lầu hai, Hàn Yên Yên không cẩn thận đá phải bình chữa cháy nằm trên mặt đất, tiếng động đột ngột đã kéo đám tang thi ùa tới đây.
Lúc này Hàn Yên Yên dựa sát vào tường, phần lớn cơ thể được băng mỏng bao trùm, cô còn tạo cho mình một chiếc mặt nạ bằng băng để giữ hơi thở của mình lại.
Cô không phát ra tiếng động, cũng không phát ra thân nhiệt, đối với đám tang thi này cô không khác gì tan biến vào hư không. Đám tang thi dừng động tác truy sát, mờ mịt lảo đảo lắc lư, dần dần tản đi chỗ khác.
Hàn Yên Yên trùm băng mỏng khắp người nhích người một chút, cẩn thận bước xuống lầu, không quên cầm túi đựng vật tư đang nằm vất vưởng ở lầu hai rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi tòa nhà. Vừa bước chân ra, cô lập tức đóng cửa lại, tìm một cây gậy giữ lại then cửa, giữ cửa an toàn. Như vậy, nếu lỡ có ai đó tới đây nhìn thấy cũng sẽ đoán được trong này có nguy hiểm.
Cửa tòa nhà được làm bằng gỗ, nhưng phía trên có khảm thủy tinh. Hàn Yên Yên phát hiện có kẻ tấn công sau lưng mình qua sự phản chiếu của tấm kính.
Cô nhanh chóng tránh đi, cây gậy vốn sẽ đập lên đầu cô lập tức đánh trúng vai của Hàn Yên Yên. Đây không phải kiểu đánh đùa giỡn bình thường, một gậy này chứa ác ý và sát khí, Hàn Yên Yên nghĩ có khi xương bả vai bị nứt mất rồi. Người kia vươn tay muốn bắt cô, lại chỉ giật được balo của cô. Hàn Yên Yên ném balo đi, lại đột ngột bị trượt chân lăn xuống cầu thang, cũng may cầu thang ngoài cửa chỉ có ba bậc, không quá cao.
Người đàn ông kia đuổi theo cô, gã nhặt thanh mã tấu Hàn Yên Yên làm rơi trên bậc thềm, giơ đao lên hòng chặt đôi cô ra. Hàn Yên Yên đá mạnh vào mắt cá chân của gã, tên đàn ông mất trọng tâm liền ngã lên người cô. Hàn Yên Yên nhanh chóng lăn người tránh đi, nhưng gã đã nhanh chóng túm quần áo cô, kéo mạnh cô về.
Từ xưa tới nay, sức lực của đàn ông và phụ nữ luôn chênh lệch nhau. Hàn Yên Yên không có chỗ mượn lực trực tiếp bị kéo trở về. Hàn Yên Yên nghiêng người, áp mạnh tay trái kết băng của mình lên mặt gã.