Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 231: Nan đề



Nghe Đường Kính Chi giải thích, Trương Gia giật mình kinh hãi, gần đây ông ta ít ra ngoài, cho nên không biết tin này, hắn cũng tiếp xúc với Vương Mông vài lần, nghe đồng liêu bằng hữu đánh giá, kẻ này âm hiểm tàn độc, nhưng lại vô dụng ngu xi, nếu chẳng phải bên trên có chỗ dựa lớn thì sớm bị người ta đẩy đi rồi.

Nếu như Vương Mông đúng là kẻ như lời bằng hữu hắn nói thì lo lắng của Đường Kính Chi là điều cần thiết.

- Ừm, Đường công tử nói phải, đợi bên phía mảnh đất hoang thu dọn thỏa đáng, Trương mỗ lập tức đem cả nhà sang đó, gồm nhà nhạc trượng nữa, còn những người khác thì công tử không cần lo, Trương mỗ tự có cách thuyết phục bọn họ.

- Trương tiên sinh thuyết phục được thì tốt quá, có điều nếu họ không thông, tiên sinh có thể truyền đạt một câu của tại hạ, nếu bọn họ chịu đưa cả nhà chuyển ra đó, tại hj đảm bảo cho họ định cư lâu dài, bao gồm cho bọn họ thuê ruộng cầy cấy.

Mấy người đó chỉ là công sai trong phủ quan, nhà cũng chẳng dư dả gì, nói cho cùng cũng chỉ là bách tính bình dân, nếu có ruộng tốt cầy cấy là chuyện mừng lớn.

Trương Gia vẫn còn nhớ ban đầu Đường Kính Chi hứa, nếu khai hoang thành công, có thể miễn ba năm tiền tô, chuyện tốt cỡ này đúng là hiếm có, liền gật đầu ngay:

- Được, Trương mỗ sẽ dùng điều kiện này để bọn họ chuyển nhà.

Hai người ngồi xuống bàn bạc thêm, đợi Đường Kính Chi uống hết chén trà rồi mới rời đi, rẽ trái quẹo phải qua được khu dân cư chẳng khác gì mê cung tới được phố lớn liền thấy hộ vệ Đường gia đã dẫn mấy con ngựa cao lớn đợi sẵn.

Con tuấn mã màu đen cũng trong số đó, vừa thấy Ngọc Nhi là không chịu ngoan ngoãn nữa, đầu lắc loạn lên, mũi phun phì phì, muốn thoát khỏi sự khống chế của hộ vệ. Hộ vệ kia biết nó là thần câu có linh tính, nên buông tay ra cho nó tự do.

Con tuấn mã này bốn chân to khỏe, cơ bắp chắc nịch đầy sức mạnh, lưng lắp yên ngựa màu đỏ sẫm, vừa được buống tay là quẫy đầy hí dài chạy đi, tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

Ngọc Nhi nhìn thấy nó thì cũng vui lắm, từ sau khi thu phục được nó, coi nó thành ngựa riêng của mình luôn, nàng thích cảm giác cưỡi trên lưng nó phóng như bay trên đồng hoang. Đợi nó tới gần nàng giật giây cương, nhẹ nhàng như chim én nhảy lên mình nó.

"Phì" con ngựa đen giờ không nể mặt Đường Kính Chi nữa, chỉ phun mũi về phía y một cái, là tung vó chạy về phía cổng thành, Ngọc Nhi thấy đường đông người, ghìm giây cương khống chế tốc độ, tránh làm bị thương tới người đi đường.

"Đồ háo sắc có mới nới cũ!" Đường Kính Chi lẩm bẩm rồi nhận lấy con ngựa trắng do hộ vệ dắt tới.

Rời khỏi cổng thành, cả đoàn hơn mười người của Đường Kính Chi liền nới giây cương, cho tuấn mã phía dưới thỏa sức tung vó, bụi đất mù mịt. Con tuấn mã màu đen sức lực hiển nhiên hơn ngựa thường quá nhiều, chỉ thấy người ngựa như làn khói đen lao đi, bỏ lại mọi người rất xa, thi thoảng lại quay đầu ngựa chạy ngang với đám Đường Kính Chi.

Nhìn Ngọc Nhi con tuấn mã màu đen chạy đi chạy về mấy lượt ánh mắt rực sáng phấn khích, Đường Kính Chi phải thừa nhận con ngựa này sinh ra dành cho nàng, Ngọc Nhi ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hoàn toàn không cần dùng roi cũng không ước thúc gì con tuấn mã, cả hai có vẻ đều thích loại cảm giác tự do tự tại phóng đi như điện chớp này.

Ước chừng nửa canh giờ sau, mọi người cuối cùng cũng tới đích, hiện giờ gân cốt Đường Kính Chi đã cường tráng hơn nhiều rồi, nhưng cưỡi ngựa xóc nảy lâu như thế vẫn thiếu chút nữa xương khớp cũng rời ra, cái vụ cưỡi ngựa này nói thật y không tìm đâu ra chút khoái cảm như Ngọc Nhi.

Vừa mới nơi Đường Kính Chi cố nhịn bắp đùi tê tê, nhảy từ lưng ngựa xuống, cưỡi ngựa mà thể chất kém có khi ngồi trên yên ngựa chẳng bao lâu là ngã xuống, ngoài ra còn có một cái khổ nữa là là phải dùng hai bên đùi kẹp vào yên ngựa để khống chế cơ thể thăng bằng, nhưng ngựa chạy lâu như thế, đùi thì thịt non cứ ma sát với yên ngựa, nhẹ thì rát như lửa đốt, nặng thậm chí xước da chảy máu.

Xuống ngựa rồi hai chân Đường Kính Chi khẽ run rẩy, Ngọc Nhi thấy vậy tung mình rời lưng ngựa, động tác lưu loát nhẹ nhàng, chân chạm đất như có đệm bông, chẳng hề phát ra tiếng động.

Khẽ vỗ nhẹ cổ con ngựa, ý bảo nó tự do tìm cỏ mà ăn, Ngọc Nhi đi tới đỡ cánh tay Đường Kính Chi, y quay đầu sang cười cảm kích với nàng, thấy Trương Gia vừa xuống ngựa, dáng vẻ có phần chịu không thấu tìm được người đồng bệnh tương lân, lòng mới cảm thấy có chút an ủi:

- Trương tiên sinh, tấm bản đồ kia đã tính kỹ sau này xây dựng nhà dân ở đâu chưa?

Trương Gia lần đầu tiên liếc nhìn Ngọc Nhi một cái, rồi cười khổ, hiển nhiên có cùng tâm sự giống Đường Kính Chi, cố nhịn đau trả lời:

- Nếu như Đường gia khai phát hết mảnh đất này, ít nhất phải thuê năm sáu nghìn người trồng cấy, cho nên Trương mỗ tính quy hoạch chừng 10 chỗ xây nhà, mỗi chỗ diện tích không lớn lắm.

- Ồ, có quy hoạch thì tốt rồi, trưa nay hẳn có nạn dân tới đây, khi đó chỉ chỗ cho bọn họ, để bọn họ tự dựng phòng ốc. Ừm, cũng có thể giữ lại những người trước kia làm nghề mộc, để họ thống nhất kiến tạo.

Đường Kính Chi nghĩ một lúc rồi nói:

- Ý sau của Đường công tử rất tốt, nếu như có thể chọn ra những người chuyên môn xây nhà, có thể xây nhà chắc chắn lại đẹp, sau này cũng vẫn dùng được chứ không phải chỉ để dùng tạm thời. Lại không ảnh hưởng tới thi công công trình, chứ đợi bọn họ khai hoang xong rồi mới tự về làm nhà thì mệt nhoài rồi, tới khi đó cái nào cũng dang dở cả.

- Vậy cứ làm như thế.

Đường Kính Chi vừa định bảo Trương Gia lấy bản đồ ra xem thì đột nhiên nghĩ tới một khó khăn, mày nhíu chặt lại.

Dựa theo diện tích mà tính toán thì mảnh đất hoang này về sau giao cho năm sáu nghìn người trồng trọt là đủ rồi, nếu như mỗi nhà bốn người, mỗi hộ có hai sức lao động chủ yếu, như thế cũng chỉ có thể dung nạp một vạn người.

Nếu như xây dựng nhà theo kế hoạch đó, cũng chỉ cần xây dựng chừng ba nghìn căn nhà, nếu xây cho 10 vạn người, đợi thiên tai qua đi, nhà thừa sẽ trở nên vô dụng.

Hơn nữa nếu xây quá nhiều còn lãng phí diện tích đất canh tác.

Nạn dân vẫn đang đổ tới từ phương bắc, theo quy hoạch cũ thì rõ ràng không đủ dùng.

Vậy phải làm sao?

Đường Kính Chi nói ra vấn đề này, Trương Gia cũng khó nghĩ, trầm tư rất lâu mới nói:

- Hay là để bọn họ mấy nhà chen vào cùng một nhà.

Lắc đầu, Đường Kính Chi phủ quyết ngay, nam nữ tị hiệm, làm sao để mấy hộ chen chúc với nhau được? Dù là bất đắc dĩ, bỏ nhà chạy nạn bên ngoài cũng đành chấp nhận thôi, nhưng Đường gia đã quản thì phải làm cho đến nơi đến trốn.

Nếu không chẳng bao lâu thế nào cũng xảy ra chuyện.

Cổ ngữ có câu, hồng nhan họa thủy, nếu mấy hộ nam nữ cùng ở một nhà, lúc ngủ, lúc dậy, còn lúc thay y phục, có quá nhiều điều bất tiện, mà có phải ai cũng hiền lành cả đâu, người khó tính, người nóng tính, không khéo nảy sinh cãi vã, nặng hơn thì biểu diễn võ nghệ tại chỗ.

- Trương tiên sinh, trừ mấy chỗ đã quy hoạch đó ra, còn chỗ nào địa thế bằng phẳng lại không thể cầy cấy không?

Đường Kính Chi suy nghĩ hồi lâu, thấy dù phải xây thêm nhà cũng phải để nạn dân có chỗ nghỉ ngơi thoải mái một chút.

- Có thì có, nhưng mà nơi này cây cối thưa thớt, nếu ra tăng số lượng nhà, phải đi xa để chặt gỗ, như vậy có quá tốn sức lao động không?

Trương Gia hỏi lại:

Đường Kính Chi khoát tay:

- Không sao cả, cùng lắm khi nạn dân đi rồi, phòng ốc dư dùng làm kho lúa, sắp tới mùa đông, phải để nạn dân có nơi ở đàng hoàng, nếu không dễ nhiễm lạnh bị bệnh.

Trương Gia thấy Đường Kính Chi đã quyết, vả lại chuyện này có lợi cho nạn dân, nên không ý kiến gì nữa.