Người mặc áo trắng đó là Trương Thiếu Kiệt, nhìn thấy Ngọc Nhi không kiềm chế được nhung nhớ kích động, từ khi biết nàng ở Đường gia, hắn mấy lần định đang đêm đột nhập vào Đường phủ gặp nàng, nhưng Đường gia canh gác quá nghiêm ngặt, dù mấy hộ vệ của Đường gia không ngăn cản được hắn nhưng muốn gặp nàng một cách âm thầm là không thể, chưa nói hắn mơ hồ nhận ra vừa tới gần Đường gia là bị ánh mắt theo dõi ở trong bóng tối, nên hắn đành kiếm chế.
Nhưng lúc này hắn không dằn lòng được nữa, đứng bật dậy đi tới:
- Hồng Nương, thời gian qua muội sống ra sao?
Trương Thiếu Kiệt và Ngọc Nhi sớm chiều ở bên nhau gần mười năm, thoáng nhìn một cái hắn có thể nhận ngay ra nàng sau tấm khăn che mặt.
Đường Kính Chi mặt sa sầm.
Ngọc Nhi đã gả vào Đường phủ, thành nữ nhân của y, vậy mà tên công tử này gọi thẳng khuê danh của nàng ngay trước mặt y, hiển nhiên không coi mình vào đâu.
Phải, y biết nàng tên là Dư Hồng Nương, nhưng nàng không muốn y gọi như thế.
Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Ngọc Nhi chầm chậm bỏ khăn che mặt xuống, hàm răng đều đặn như ngọc trai cắn môi hồng, lòng cũng cảm xúc ngổn ngang trăm mối, ấp úng nói:
- Muội sống rất tốt, Nhị sư huynh, gia gia, gia gia ...
- Không còn nữa.
Trương Thiếu Kiệt mặt mày buồn bã, dừng bước, quay đầu sang một bên.
- Cái gì?
Ngọc Nhi sắc mặt đại biến, đi nhanh tới trước mặt Trương Thiếu Kiệt, hỏi lớn:
- Lúc muội đi có để lại thư nói Tuyết Sâm đặt trong phòng, chẳng lẽ các huynh không phát hiện ra?
- Không, không phải không phát hiện, mà mà trong lúc chữa trị gia gia không chịu phối hợp, cuối cùng ...
Trương Thiếu Kiệt lắp bắp mãi mới nói hết, Ngọc Nhi như trúng sét đánh, đứng chết lặng tại chỗ.
Người này là Nhị sư huynh của Ngọc Nhi?
Hiểu được quan hệ của hai bọn họ Đường Kính Chi chẳng yển tâm hơn, vì Trương Thiếu Kiệt dáng vẻ bất phàm, hơn nữa là nam nhân, y nhận ra được ánh mắt mang tình cảm nồng cháy của Trương Thiếu Kiệt khi thấy Ngọc Nhi, đó không phải đơn thuần là tình cảm sư huynh dành cho sư muội mà là tình cảm nam nữ.
Thân thế của Ngọc Nhi tới nay với y vẫn là một câu đố, cho nên Đường Kính Chi không yên lòng, trước kia y từng nhiều lần chủ động đề cập tới chuyện này, nhưng Ngọc Nhi nếu không lảng đi thì im lặng không đáp.
- Mộ gia gia ở đâu, nếu rảnh huynh đưa muội đi thăm.
Nước mắt lặng lẽ chảy ra, ướt đẫm gò má, Ngọc Nhi đứng một lúc rất lâu họng mới nghèn nghẹn phát ra được vài câu:
Trương Thiếu Kiệt lòng như sát muối, đưa ống tay áo lên định lau nước mắt cho Ngọc Nhi, Đường Kính Chi thấy vậy mặt biến sắc, ho mạnh một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho này, Ngọc Nhi bừng tỉnh, vội vàng lùi lại mấy bước, Đường Kính Chi đi tới đưa cho nàng một cái khăn lụa.
Nhìn sắc mặt tướng công thư sinh khó coi, Ngọc Nhi mới ý thức được mình đã là vợ người, không thể quá thân cận với sư huynh nữa rồi.
Cảnh này lọt vào mắt Trương Thiếu Kiệt thì biến vị, cho rằng Đường Kính Chi hăm dọa Ngọc Nhi, y sau chịu để người trong lòng chịu ủy khuất, đùng đùng nổi giận quát:
- Ngươi chính là Đường Kính Chi?
Thái độ lúc đầu của Trương Thiếu Kiện làm Đường Kính Chi không có chút thiện cảm nào với "ông anh vợ" này, giờ nghe ngữ khi hắn bất thiện lạnh nhạt đáp:
- Chính là tại hạ.
Không thèm nhìn hắn đi thẳng tới chủ vị ngồi xuống.
Trương Thiếu Kiệt thấy Đường Kính Chi ngông cuồng không xem mình vào đâu thì muốn ra tay giáo huấn, nhưng Ngọc Nhi liên tiếp mấy lần đưa mắt ra hiệu, hắn phải nhẫn nhịn.
- Hừm!
Phất mạnh ông tay áo, chẳng đợi chủ nhân mời Trương Thiếu Kiệt tự tìm vị trí ngồi xuống.
Nha hoàn phục vụ ở đại sảnh định đi tới rót trà cho khách nhưng bị Đường Kính Chi phất tay đuổi lui.
Ngọc Nhi không hiểu vì sao Đường Kính Chi vì sao lại vô lễ với Nhị sư huynh của mình như thế, lòng nàng rất bất bình, nhưng nhớ ra hiện mình chỉ là một tiểu thiếp thấp kém, Nhị sư huynh nàng cũng chỉ là người dưng với Đường gia, bất bình chuyển biến thành đau đớn tủi hờn.
Dư Hồng Nương nàng cao ngạo chưa bao giờ để thanh niên tuấn kiệt trong võ lâm theo đuổi vào mắt, nào ngờ một ngày làm tiểu thiếp cho người ta.
Chính vì không thể tiếp nhận thân phận này, cho nên nàng mới suốt ngày lấy khăn che mặt, hổ thẹn không muốn gặp ai.
Ngồi xuống uống mấy ngụm trà, Đường Kính chi dần lắng dịu lại, mắt nghi hoặc liếc nhìn qua lại giữa Trương Thiếu Kiệt và Hoắc Canh Sinh, hai người này tình cờ tới cùng lúc hay là cùng một bọn.
Không thể nào!
- Ngọc Nhi, nàng không định giới thiệu bọn ta với nhau sao?
Nếu là thân thích của chính thê tới nơi, phía nam ít nhất phải ra cổng nghênh đón, bày bàn tiệc nhà thịnh soạn, nhiệt tình khoản đãi, lúc này Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi chẳng nhưng không khách khí với Nhị sự huynh của mình, thậm chí cả trà cũng không cho, lòng cực kỳ đau khổ.
Tiểu thiếp.
Mình chỉ là một tiểu thiếp thấp kém mà thôi, bằng vào cái gì người ta phải khách khí với sư huynh của mình?
Hít sâu một hơi, cố gắng áp chế vết thương lòng, Ngọc Nhi mới nói:
- Nhị gia, đây là Nhị sư huynh của tỳ thiếp, họ Trương, tên Thiếu Kiệt.
Trương Thiếu Kiệt nếu đã tới đây, tất nhiên đã biết về Đường gia, nàng không giới thiệu thêm.
Nhưng sắc mặt Đường Kính Chi tối thêm ba phần, chẳng lẽ nàng không muốn nói mình là tướng công của nàng hay sao?
- Thì ra là Nhị sư huynh của Ngọc Nhi, hân hạnh được gặp.
Dù sao cũng phải khách khí nói vài câu, nếu không tiếp theo khó mà nói chuyện được, Đường Kính Chi nói xong chỉ tùy ý chắp tay:
Trương Thiếu Kiệt hận kẻ này cướp đi sư muội vốn thuộc về mình, y lại còn cố ý lạnh nhạt, tức thiếu chút nữa bể phổi, ánh mắt như hai mũi tên bén nhọn nhìm soáy vào mặt Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi cũng cực kỳ không thoải mái, đâu sợ gì hắn, trừng mắt hung hăng nhìn lại, hai ánh mắt gặp nhau như tạo ra tiếng đao kiếm loảng xoảng.
Hai người này cứ như hai con gà chọi, vừa gặp nhau một cái là thấy ngừa mắt, làm Ngọc Nhi bị kẹp ở giữa rất khó xử, tuy có hơi giận Đường Kính Chi không nể mặt mình, không coi người thân của mình ra gì, nhưng nàng vẫn tỉnh táo hiểu thân phận của bản thân.
Còn về Nhị sư huynh vì sao lại nổi giận thì nàng rõ hơn ai hết.
- Nhị sư huynh tới tím muội có chuyện gì không?
Ngọc Nhi thực sự không muốn quan hệ của hai nam nhân đều rất trọng yếu với nàng trở nên quá căng thẳng, chủ động phá tan im lặng.
Thu hồi ánh mắt lại, Trương Thiếu Kiệt sắc mặt phức tạp, nhìn Ngọc Nhi thẫn thờ, Ngọc Nhi thấy vậy cúi đầu cười buồn.
- Chẳng lẽ không có chuyện gì thì huynh không tới thăm muội được sao?
Trương Thiếu Kiệt do dự một hồi, cuối cùng không nói ra chính sự:
Đường Kính Chi siết chặt nắm đấm, thấy như có tảng đá đè trên ngực, dù y có mù cũng nhìn ra Trương Thiếu Kiệt có lòng bất chính với Ngọc Nhi.
Nếu chẳng phải cố kỵ hắn là Nhị sư huynh của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi đã quát hạ nhân đuổi ra ngoài.
Nếu chỉ đơn thuần là sư huynh tới thăm sư muội thì tất nhiên là được, nhưng ... Ngọc Nhi gượng gạo gật đầu.
Đường Kính Chi thấy lòng bức bối, quay sang Hoắc Canh Sinh hừ lạnh:
- Ngươi chạy tới Đường phủ làm cái gì?
Lần này tới nhà, Hoặc Canh Sinh chỉ là người dẫn đường, còn việc do Trương Thiếu Kiệt ra mặt, nhưng nhìn sang thấy Trương Thiếu Kiệt không có ý định trả lời thầm chửi rủa, mặt vẫn phải tỏ ra khí thế nói:
- Lần này bản công sai tới Đường phủ là muốn mời Đường nhị gia tới nha môn một chuyến, phối hợp với quan phủ điều tra một vụ án mạng.
- Cái gì? Án mạng nào?
Hoắc Canh Sinh đứng dậy nói:
- Hôm qua ở thành bắc có xảy ra một vụ án mạng, người bị chết họ Kiều, xếp thứ tám trong nhà, nên gọi là Kiều Bát, kẻ này mở một đổ trường có tên là Tụ Nhạc cũng có chút tên tuổi, nghe nói trước đó không lâu sai lưu manh tới Tế Sinh Đường của Đường gia thu phí bảo hộ, kết quả hôm qua còn bị Nhị nãi nãi của quý phủ đánh giữa phố.